Thế này thì hỏng hết mọi việc rồi, Khổng Kỳ mau chóng tính toán, mặc dù vừa rồi hắn tiếp xúc với đám Vương Uy Uy có vẻ hời hợt, chẳng qua là chủ nhà, ít nhất tỏ ra đối đãi công bằng với tất cả khách khứa thôi. Thực sự khách khứa ở đây được phân chia thành nhiều loại tầng cấp, mà đám Vương Uy Uy chắc chắn thuộc về nhóm quan trọng nhất.
Thân phận của Vương Uy Uy có thể đem lại rất nhiều thứ cho hắn, ví như lúc nãy hắn kể hồi nhỏ dẫn đám Vương Uy Uy đi chơi thế nào, bám hắn ra sao, tới giờ vẫn tôn xưng hắn là đại ca.
Tận dụng tốt nguồn tài nguyên này vô hình này, rất nhiều chuyện không tốn nhiều công sức có thể xử lý được.
Ai ngờ mọi chuyện bỗng nhiên lại đi chệch hướng, một số người bắt đầu tò mò về Tô Xán, công tử bí thư thành ủy vì một người bạn chưa quen bao lâu mà trở mặt với bạn bè lớn lên bên nhau từ nhỏ, không biết quan hệ này thân thiết thế nào.
Khổng Kỳ lập tức ra quyết định vứt bỏ thể diện, giữ lại nguồn tài nguyên quý giá này, cố làm ra vẻ thoải mái:
- Cái thằng nhóc này lại ương với anh, được, được, bạn của cậu cũng là bạn của anh.
Rồi đưa tay ra với Tô Xán:
- Người anh em, vừa rồi chuyện xảy ra bất ngờ quá, đừng để ý nhé.
Có điều hôm nay định sẵn là ngày không may của Khổng Kỳ, hắn gặp phải Tô Xán tính cách còn ngang hơn cả Vương Uy Uy.
Từ lúc Vương Uy Uy nói ra lời cùng tiến cùng lui với mình, Tô Xán đã đoán được kết cục, đối diện với bàn tay đưa ra của Khổng Kỳ, Tô Xán không thèm nhìn, đi tới phía hai người bị ngã xuống nước, vỗ vai họ, cả quá trình hai người này đáng thương nhất, bị lợi dụng, mất hết thể diện, đáng an ủi một chút.
Rồi quay lại nói với Khổng Kỳ:
- Tôi mệt rồi, đi trước đây.
Không ít cô gái mắt chữ O mồm chữ A, thế nào là ngầu, đây chính là ngầu.
Vương Uy Uy quay đầu lại nói với Diệp Huy Thường:
- Chị Huy Thường, xin lỗi nhé, đợi hôm khác chị còn chưa về thủ đô thì chúng ta tụ họp.
Nhìn bốn người Vương Uy Uy định đi, Khổng Kỳ quát:
- Đứng lại.
Tiếng quát này mới phù hợp với tính cách cường thế ẩn chứa sự bộc phát của Khổng Kỳ, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Diệp Huy Thường bị tiếng quát làm run lên, cảnh tượng này làm cô muốn rơi nước mắt, một bên là người anh cả trong nhóm được cô ngưỡng mộ, một bên là chàng trai lớn bên nhau từ nhỏ, giữa hai người có chút ám muội, cả hai đều là người quan trọng trong cuộc đời cô, song tiếng quát này phát ra, cô biết họ sẽ đứng về phía đối diện.
Vương Uy Uy gằn giọng nói từng chữ một:
- Khổng Kỳ, tốt nhất hãy biết địa vị của bản thân.
Tiếng thốt khe khẽ lan đi, Diệp Huy Thường phải dùng tay che miệng.
Trước kia có cậu con trai luôn theo sau họ, trước kia có cậu con trai rất thẹn thùng, hay đỏ mặt, cũng hay cười. Trước kia có cậu con trai luôn chiều theo sự bướng bỉnh của mình, vì một câu nói của mình mà chạy đi lấy nước chanh.
Diệp Huy Thường vui mừng vì sự trưởng thành của Vương Uy Uy, song không ngờ cô phát hiện ra ở hoàn cảnh thế này.
Khổng Kỳ sững sờ nhìn Vương Uy Uy, tuyệt không dám tin câu này do Vương Uy Uy nói ra, hàm ý câu nói đó là, tôi tôn trọng anh, nhưng anh đừng quên địa vị của mình.
Đây không phải là chú nhóc trước kia mình sai gì làm nấy nữa.
Anh nể mặt tôi thì tôi mới nể mặt anh.
Ngồi xuống ghế, nước mắt Diệp Huy Thường rơi xuống ly nước chanh vừa nãy Vương Uy Uy lấy cho mình, vậy mà mình còn cho rằng cậu ấy vẫn là đứa bé chưa lớn, còn chưa thoát khỏi đả kích của gia đình, thì ra cậu ấy đã trưởng thành rồi.
Một Vương Uy Uy bá đạo, Tô Xán hờ hững, Lâm Lạc Nhiên lạnh như băng và nụ cười quỷ quyệt treo trên môi của Lâm Trứu Vũ lúc bỏ đi thành ấn tượng sâu sắc với nhiều người ngày hôm đó.
Sự kiện hôm đó trở thành chủ đề nóng trong giới hoàn khố tỉnh Tây Xuyên, với Khổng gia mà nói chỉ khiến cho kế hoạch nửa năm có chút trì hoãn thôi, nhưng với Khổng Kỳ mà nói là đả kích trí mạng, kế hoạch lớn đầu tiên, lần thử lửa đầu tiên không chỉ thất bại mà còn mất nguồn tài nguyên quan trọng.
Trong mắt trưởng bối gia tộc, Khổng Kỳ trẻ tuổi, xốc nổi, không biết điều hòa quan hệ. Những khách hàng, doanh nghiệp bản địa mà Khổng Kỳ đang lôi kéo quan hệ ở Dung Thành, thấy Khổng Kỳ cùng công tử bí thư thành ủy xung đột ngay trước mặt bao người, bọn họ không rõ nội tình, chỉ vội vàng tránh khách sạn Vương Triều, đối tượng hợp tác không bao giờ thiếu, chả ai muốn dính vào ổ thị phi.
Bao gồm con trai của tổng giám đốc công ty điện lực, anh chàng tự mở quán bar lập nghiệp, trong một thời gian dài không liên hệ với Khổng Kỳ nữa.
Thi thoảng đám hoàn khố tụ tập với nhau cảm thán Khổng Kỳ vì một tích tắc mất kiểm soát mà trả cái giá quá lớn.
Thế giới này luôn phát triển không ngừng, hồi nhỏ người ta sùng bái anh, thích bám đít anh, nhưng đó là chuyện xa xưa rồi, người ta đã lớn, biết cân nhắc địa vị của mình, cùng với định vị của anh. Sống trên đời này quan trọng nhất phải biết bản thân là ai, Khổng Kỳ ở thương trường quá thuận lợi tạo nên tính cách tự tôn tự đại, nếm trái đắng là chuyện hiển nhiên.
Thế là sự kiện của Khổng Kỳ thành tấm gương cho các gia đình có bối cảnh dạy bảo con cái mình.
Coi như Khổng Kỳ cũng có cống hiến cho xã hội, dù cống hiến này hắn không mong muốn.
Trong khu biệt thự Dung Thành, Vương Uy Uy, Lâm Lạc Nhiên, Lâm Trứu Vũ vịn lan can cầu thang, nghiêng tai nghe trộm Vương Bạc nói chuyện trong phòng khách.
Vương Bạc cười sang sảng:
- Đâu có, chú Khổng sao đã già được ạ.. A, Khổng Kỳ hiện giờ kinh doanh ở khu tây nam, thằng nhóc này khá lắm... Xin lỗi ấy ạ? Chú Khổng nặng lời quá, bọn trẻ con cãi nhau thôi mà, chú Khổng nói thế làm cháu khó nghĩ rồi... Tết về thủ đô nhất định sẽ tới thăm chú...
Cúp điện thoại Vương Bạc lắc đầu, chuyến này e rằng Khổng Kỳ bị giáo huấn không ít.
- Uy Uy ra đây.
Vương Uy Uy đang thập thò ở cầu thang liền giật mình, thì ra cha biết mình nghe trộm, đau đầu không thôi, vừa rồi là điện thoại của lão gia tử Khổng gia gọi điện tới, hiện giờ cha gọi mình ra, khẳng định không có chuyện gì hay ho.
Hắn biết nếu những lời hôm đó mình nói với Khổng Kỳ nếu truyền ra sẽ có vấn đề lớn, cái gì mà bảo người khác chú ý thân phận, ngầm nhắc người ta mình là đệ nhất nha nội, lời dẫm đạp người khác như vậy nói trong đám hoàn khố không có vấn đề lớn, nhưng truyền vào tai trưởng bối, sẽ không đơn giản.
Đành liều đi xuống ngồi trước mặt cha.
Vương Bạc nhìn con trai thấp thỏm như vậy, thái độ cùng lắm thì ăn một dao làm ông dở khóc dở cười:
- Mấy ngày nữa cha xuống mấy huyện khảo sát, các con ở nhà yên ổn một chút, muốn ăn gì thì bảo với thím Triệu. Sắp khai giảng rồi, đừng có chạy chơi lung tung nữa, thu lại tâm tư để học hành đi, trong thẻ này có 1.000, con tiết kiệm mà dùng, con với Tiểu Ngũ đừng có suốt ngày ăn chực của Lạc Nhiên nữa.
Thấy cha không nhắc chuyện kia, Vương Uy Uy không yên, dò hỏi:
- Cha, vừa rồi là điện thoại của Khổng gia ạ, cha không trách con sao.
- Con nói những lời đó không sai.
Vương Bạc vỗ vai Vương Uy Uy:
- Nhưng cha mong đó không phải là con nhất thời nói cho sướng mồm, nên nhớ con nói với người ta, cũng có thể có ngày người khác nói với con câu đó.