- Này, nếu tới Dung Thành không tìm được con gái để tâm sự thì làm bạn qua thư với mình nhé, mình không ngại yêu đương khác vùng đâu.
Đám nữ sinh "oa" thán phục.
Tô Xán xấu hổ, đám nữ sinh này tụ tập lại với nhau tựa hồ sự rụt rè đạp hết xuống dưới chân rồi, có cô gái viết địa chỉ liên hệ lên áo y, còn có cô gái muốn ôm thân mật tạm biệt nữa, Tô Xán cực kỳ lúng túng.
Vất vả lắm mới thoát thân khỏi cái động bàn tơ, nhưng vừa thoát hang hùm lại rơi vào miệng sói, quả nhiên có mấy nam sinh kéo tới lấy cớ mời Tô Xán uống, toàn người y không quen, may có đám Trương Tích đi lên đỡ cho.
Lớp phó Vương Học Binh từ lúc mới đầu đã im lặng uống rượu, nhớ tới lần đầu gặp Tô Xán sau trung khảo, trong thời gian đó, hắn từng hâm mộ, đố kỵ, cho tới giờ thành bình thản, trải qua quá trình chuyển biến đó làm tâm lý chứa chất nhiều thứ, xưa nay hắn kiêu ngạo về tài văn chương của mình, song hoàn cảnh này mà đứng lên ngâm thơ chắc là bị đá một phát bay ra cửa sổ, nên l hát bài Bạch Hoa Lâm của Phác Thụ để phát tiết tâm tình.
Tiếng ca mang mác buồn làm mọi người ngạc nhiên, không ngờ lớp phó thường ngày vùi đầu học tập, vài ngày lại được giáo viên đọc văn khen ngợi trước lớp lại hát hay như thế.
Rất nhiều người thực sự không thể nhìn bề ngoài mà đoán định được.
Không khí đang vui vẻ đột nhiên có người chạy vào, mặt có chút hoảng sợ:
- Đám Vương Hạo Nhiên ở phòng gần đây, mấy người chẳng biết đi nhầm thế nào mà sang phòng hắn, nghe thấy Tô Xán sắp đi, kéo cả sang chỗ chúng ta.
Cuối cùng bồi thêm một câu:
- Đám bọn chúng toàn là học sinh năm thứ ba.
- Làm sao bây giờ?
Không ít người hỏi nhau, mọi người trong phòng lập tức trở nên căng thằng.
Không ai cho rằng Vương Hạo Nhiên tới có ý đồ gì tốt đẹp hết.
Đám Vương Hạo Nhiên tới rất nhanh, không cho đám Tô Xán kịp nghĩ ra đối sách, chuyện xông vào phòng người khác có vẻ quá quen rồi, nên Vương Hạo Nhiên đón nhận những ánh mắt không hoan nghênh chẳng tỏ ra thiếu tự nhiên.
Đi cùng hắn không ít tên trước kia từng đánh nhau với Tô Xán và Tiết Dịch Dương, cho nên dù Vương Hạo Nhiên mỉm cười, nhưng sự thù địch của đám người phía sau rất rõ ràng.
Trên lịch sử của Nhất Trung chẳng thiếu chuyện ngày tốt nghiệp triệu tập người giải quyết ân oán với những kẻ thường ngày ngứa mắt, Tô Xán sắp đi cuộc thuộc trường hợp tương tự tốt nghiệp.
Trương Tích nói nhỏ bên tai Tô Xán:
- Đừng lo, có gì bọn này ngăn cho, bên mình dù sao cũng đông người hơn.
- Cẩn thận, tránh được thì nên tránh.
Tô Xán trước kia một mình xông vào đám người Vương Hạo Nhiên còn chẳng ngán ngại gì nữa là, hôm nay có đánh nhau thì y phủi đít bỏ đi là xong, chỉ lo ảnh hưởng tới đám bạn bè ở lại.
Đám Mậu Tiểu Thì tụ cả tới, bên họ đúng là đông hơn thật, song đa phần là học sinh thường ngày chăm chỉ học tập, khí thế kém hơn chút.
Đứng sau lưng Vương Hạo Nhiên là cô gái dung mạo xuất chúng, mặc chiếc áo thun không tay, khoe hết vóc dáng gợi cảm, váy ngắn chưa tới gối, chân dài nuột nà, cao tới hơn 1m7, vóc người không thua kém gì người mẫu.
Có người nhận ra cô gái này, là Tiết Lăng Trúc chuyển trường từ năm thứ hai, hiện đang học trường nghệ thuật tỉnh, cha là lãnh đạo cục lâm nghiệp, mẹ là bác sĩ, về sau cha cô ta thăng chức lên tỉnh, cả nhà đi theo, có điều tiếng tăm ở Nhất Trung vẫn còn.
Còn có tin đồn Vương Hạo Nhiên và Tiết Lăng Trúc có chút qua lại ám muội, hôm nay coi như được chứng thực rồi.
Lý Ngải cười giả lả đi tới:
- Anh Hạo Nhiên, sao anh tới đây, vừa nghe nói anh ở đây, thằng em và Trương Tích còn đang định sang uống với anh vài cốc.
Vương Hạo Nhiên gạt hắn sang một bên, Lý Ngải còn chưa đủ tư cách nói chuyện với chắn, đi thẳng tới chỗ Tô Xán, Trương Tích bước sang chắn đường, Vương Hạo Nhiên dừng lại:
- Sao đi mà không nói trước một tiếng, thái độ gì thế này, sợ tôi tới quấy rối à?
Mọi người nghe giọng Vương Hạo Nhiên rất thoải mái, không giống như tới gây sự thì thầm thở phào, có điều không buông lỏng cảnh giác.
Tô Xán nhún vai thoải mái nói:
- Anh biết tôi rồi đấy, nếu mời anh lại ngứa miệng nói vài câu, anh phiền tai, tôi lại bị anh mắng mấy câu. Bớt đi chẳng phải đỡ phiền cho anh và tôi sao?
- Đấy, tôi ghét nhất cũng là sợ nhất mấy lời rắm thối của cậu, thích lên mặt dạy đời người ta.
Vương Hạo Nhiên hay đánh đấm nhưng không phải người nóng nảy, chỉ có điều không hiểu sao Tô Xán rất dễ chọc tức hắn, thế nên dù bản thân hắn muốn kết bạn với Tô Xán, mà chú hắn Vương Kim Vinh cũng muốn hắn gần gũi với Tô Xán, nhưng hai người không thành bạn được.
Tiết Lăng Trúc thái độ khinh khỉnh quan sát Tô Xán một lượt, hỏi:
- Đây chính là người anh kể đấy à? Chẳng giống với ấn tượng của em, cứ nghĩ phải là nhân vật ghê gớm lắm cơ, Trần Xung đúng là thằng ngốc, đâm y một cái để bị đuổi học, lại còn nhùng nhằng vì một đứa con gái nữa, ném cho ít tiền bảo xéo cho xa không phải là xong rồi sao.
Rầm! Rầm! Lý Lộ Mai và Nhiễm Ngọc một trước một sau đập cốc xuống bàn, trong không khí yên tĩnh này rất chói tai.
- Nếu người con trai thích tôi có thể tùy tiện ném chút tiền đuổi đi, tôi sẽ lấy số tiền gấp mười kéo về, sau đó cho hắn một đá.
Nhiễm Ngọc đứng bật dậy nói:
Tiết Lăng Trúc nói xong lời khi nãy cũng thấy hơi quá, chẳng qua là thường ngày quen nói chuyện tùy tiện như thế, không nghĩ ở đây có người đương sự phản ứng mạnh như vậy.
Vương Hạo Nhiên quay lại kéo tay áo Tiết Lăng Trúc, hôm nay hắn tới đây thực sự không phải là để gây chuyện, hai người vốn gặp mặt trong hoàn cảnh vốn có điều kiện trở thành bạn bè tốt, tính cách Tô Xán rất hợp khẩu vị hắn, song lại có cái mồm thích dạy đời làm hắn cực ghét, về sau nhiều chuyện xảy ra, hai bên không có khả năng làm bạn nữa.
Nghe nói Tô Xán muốn đi, hắn chỉ định tới uống một chén với cái tên vừa muốn xưng huynh gọi đệ, lại hận ngứa ngáy răng lợi này, không ngờ Tiết Lăng Trúc hoàn toàn hiểu nhầm ý của hắn, buông lời chọc ngoáy, làm không khí rõ ràng tăng nhiệt.
Thấy tiếp tục thế này khả năng đánh nhau rất cao, Vương Hạo Nhiên đi tới rót đầy 10 cốc, xếp dựa theo cách kim tự tháp, 4 -3-2-1, rất thuần thục, cầm cốc lên còn thuần thục hơn là cầm bút.
- Cậu sắp đi rồi, tôi cũng không muốn có chuyện không vui, thế này tôi uống mười chén, chuyện trước kia gạt bỏ hết.
Vương Hạo Nhiên nói đầy hào khí giang hồ, sau đó cầm cốc lên, uống cạn liên tiếp từng cốc một, uống hết một cốc xong giơ cốc không lên cho mọi người thấy. Xung quanh lè lưỡi, người bình thường không chịu nổi cách uổng rượu có thể khiến người ta hộc máu này, vậy mà Vương Hạo Nhiên vẫn bộ dạng sức chiến đấu sung túc.
Riêng phần tửu lượng ấy đủ khiến Tô Xán phải nhìn tên hoàn khố này với ánh mắt khác rồi, đi tới vỗ lưng hắn:
- Này, anh không sao chứ?
Bụng Vương Hạo Nhiên lúc này như đám xe tăng Đức Quốc Xã xông qua bình nguyên, nhưng trong lòng rất có khuynh hướng tự ngược, thấy xung quanh lè lưỡi há mồm, các giác cực kỳ thư thái.
Thế nhưng thùng thuốc nổ bên này bị dập thì cái thùng khác bùng lên, Lý Lộ Mai cũng uống vài cốc bia rồi, đột nhiên chỉ mặt Nhiễm Ngọc:
- Này, bà đây nói cho mà biết, bà ngứa mắt với cái thái độ mày lâu rồi, cái gì mà "tôi sẽ lấy số tiền gấp mười kéo về, sau đó cho hắn một đá." Tưởng mình là nữ thần chắc.