Tô Xán vẫy tay với Lâm Lạc Nhiên, sau đó đặt tay lên ngực trái, làm bộ rất khẩn trương.
Lâm Lạc Nhiên không nhịn được cười, trừng y một cái:
- Bọn này cũng đi đây, giờ vào không biết còn chỗ ngồi không nữa.
Tô Xán mỉm cười, cùng Đường Vũ khoác tay nhau, nhân viên tổ chức phía ĐH Thượng Hải cùng với trợ lý tới từ Facebook TQ đi tới, phía trước còn có hai cản vệ áo trắng cao lớn mở đường, dẫn Tô Xán và Đường Vũ tới cửa chính.
Cảnh này làm Lâm Lạc Nhiên không khỏi chạnh lòng, khẽ cắn môi dưới, cô không thể quang minh chính đại đi cùng Tô Xán ở nơi công khai thế này, nhất là khi có Đường Vũ. Cô cũng không cần người khác xúm quanh chào hỏi thế kia, nhưng cô không thể không lưu ý tới nói đại biểu cho thân phận.
Một năm vừa rồi Đường Vũ không có ở nhà, cô vẫn thường xuyên tới Đh Thượng Hải tìm Tô Xán, đi chơi với cả phòng 602 có, hai người đi chơi riêng với nhau cũng có, cùng đi công viên, đi xem phim, tuy cả hai đều không hề có ý lợi dụng vắng mặt của Đường Vũ mà đưa quan hệ đi xa hơn, nhưng Lâm Lạc Nhiên luôn ngầm tự lấy thân phận bạn gái Tô Xán ứng xử với cô gái khác vờn quanh y, một năm qua là thời gian hạnh phúc nhất của cô, là một năm sống trong mơ mộng, nhưng giờ đây Đường Vũ đã trở về, tới lúc cô phải đối mặt với hiện thực.
Lâm Lạc Nhiên nhận ra, thứ cô khao khát, nhiều hơn chỉ là một phần tình cảm, không còn chỉ là yêu và được yêu nữa.
…….
Trong hội trường hình dẻ quạt đồng nghìn nghịt người, hàng phía trước là lãnh đạo trường học cùng với khách mời, cho nên ăn mặc trang trọng, hàng ngũ chỉnh tề, càng về sau càng lộn xộn, nhiều người không có chỗ đứng chen chúc ra ngoài lối, ban tổ chức mướt mồ hôi chạy đi chạy lại giữ trật tự, thậm chí căng giây thừng phân chia lối đi, bảo vệ đứng xếp hàng dài.
- Cháu muốn xem y thế nào, có phải là ba đầu sáu tay như người ta nói không?
Trần Nghiên nhìn hội trường người đông nghìn nghịt có chút khó chịu, vì hôm nay là buổi diễn giảng của riêng Tô Xán, những người này đến đây hiển nhiên vì y, cô được nghe Cao Hằng và Chiêm Hóa nhắc tới cái tên Tô Xán rất nhiều lần, cô biết nam tử đó hai năm trước gây ra sự kiện liên quan sàn giao dịch chứng khoán, khiến tới nay tài sản Cao gia ở trong và ngoài nước bốc hơi gần 500 triệu, khiến hai thân thích họ ngoại của Cao gia mất tích, còn tôm cá nhỏ càng khóc than dậy đất. Chưa hết, vì xử lý sự kiện này, khiến quan hệ với Vương hệ ngày một xấu đi.
Với Trần Nghiên mà nói, những lời bàn tán trong nhà khiến Tô Xán thành một trong số người mà cô ghét nhất.
Sau khi chào hỏi lãnh đạo phía ĐH Thượng Hải xong Chiêm Hóa nói với Trần Nghiên ngồi bên cạnh Cao Hằng:
- Cháu sẽ gặp người đó sớm thôi.
Cùng hàng ghế khách quý, thanh niên ngồi cạnh Tống Chân dường như dự cảm được điều gì, mím môi không nói, nhìn gương mặt mang cảm giác nữ thần Hy Lạp bên cạnh, mắt đang chăm chú nhìn lên sân khấu, miệng luôn thấp thoáng nụ cười, mang đầy sự hứng thú trông đợi.
Đám Trương Tiểu Kiều, Lý Hàn, Tiêu Húc rốt cuộc không có chỗ ngồi nữa rồi, dù được Tô Xán cung cấp vé, nhưng truyền thống trường là thế, ở những sự kiện hấp dẫn, luôn có nhiều nhân vật không thèm vé cứ nghênh ngang đi vào, sau khi đấu tranh dữ dội để có chỗ cho ba cô gái phòng 302 có chỗ ngồi, bọn họ chỉ còn chỗ ngồi không chính quy này thôi, tuy thế trong lòng vẫn hồi hộp. Cho dù trước đó không lâu Trương Tiểu Kiều lên sân khấu nhận giải thưởng tập thể ưu tú cũng không hồi hộp như ngồi dưới khán đài thế này.
Nhớ ngày đầu tiên khai trường gặp nhau, cái tên đó cùng cha y dọn dẹp giường, đặt đồ dùng sinh hoạt, sách vở lên trên, thậm chí chiếm cái giường hắn yêu thích, khi đó không nghĩ ba năm sau lại có ngày mình lại vì một người bạn cùng phòng đi ủng hộ nhiệt tình cho buổi phát biểu như thế, thậm chí là dù ngồi ở bậc cầu thang cũng không ngại.
Trên sân khấu MC được lựa chọn kỹ càng bước lên, mở đầu bằng loạt mỹ từ ca ngợi, Trương Tiểu Kiều bực mình, toàn lời nhảm nhí, miêu tả Tô Xán thành cái quái gì không biết, đâu ra mấy lý tưởng cao lớn vĩ đại như thế, một Tô Xán chân thật, chỉ ai tiếp xúc mới hiểu, thiên tài, không đúng, Tô Xán không có gì giống như thế, kỳ tài, nghĩ kỹ không phải, vậy có thể nói y là một quái tài, là người luôn nhìn ra được điều đặc biệt trong những thứ bình thường.
Ở sau cánh gà, nhịp tim Tô Xán dần tăng tốc, như có cái bơm hoạt động hết công suất truyền áp lực lớp xung kích khắp thân thể y, trước kia nhiều lần phát biểu trước đám đông rồi, nhưng lần này khác, đây là lần đầu tiên y đứng ra với thân phận chủ tịch Facebook Trung Quốc, bản chất khác hẳn, làm y không khỏi áp lực.
Đường Vũ nhìn bàn tay Tô Xán nắm chặt hơi run run, cười nói:
- Thì ra anh cũng biết sợ đấy, không sao, cứ đọc đúng bản thảo là được rồi.
Tô Xán rõ tâm tư của Đường Vũ, ưỡn ngực lên:
- Đây là hưng phấn phấn khích, không phải sợ, anh sợ cái gì chứ?
- Được rồi, có vẻ như các vị thính giả hôm nay không chờ đợi được nữa, tôi không đứng đây lâu cho người ta, xin mời học đệ Tô Xán, chủ tịch Facebook Trung Quốc.
MC bên trên nói hết, không biết ai lớn tiếng hô lên đầu tiên:
- Anh Xán! Hoan nghênh!
- Anh Xán! Cố lên.
Một nhóm sinh viên rõ ràng được tổ chức trước, đồng loạt đứng dậy đồng thanh hô:
Những tiếng la hét như thế đạt tới đỉnh điểm khi nam tử đó đứng ở bục nói chuyện, bị không khí cảm nhiễm ba người Trương Tiểu Kiều cũng vung theo hòa cùng vào làn sóng người:
- Lão Đại số một.
Tô Xán trước khi lên sân khấu có chút căng thẳng, lúc này không biết là nhớ Đường Vũ khích tướng hay nhờ tố chất tâm lý biến thái đặc biệt, đứng bục giảng nhìn xuống dưới, khóe môi nhếch lên một đường cong nhạt, hơi ngửa cổ, híp mắt hít sâu, như lặng lẽ có hưởng thụ không khí phía dưới.
Y thực sự thích bầu không khí này.
- A aaaaa.
Nhìn rõ được hành động của Tô Xán, một loạt tiếng nữ sinh rít lên chói tai ngay phía sau hàng ghế khách quý khiến Trần Nghiên nhăn mặt lấy hai tay bịt tai, tiếng kêu đinh tai nhức óc như vậy làm cô tưởng đang tham gia buổi gặp mặt fan hâm mộ của minh tinh nào đó.
Một lúc lâu sau Tô Xán mới giơ tay lên, tiếng rít gào phía dưới mới thu lại, mỉm cười nhẹ nhàng mở đầu:
- Cám ơn mọi người, cám ơn nhà trường đã đặt biệt tổ chức buổi diễn giảng này, mọi người cũng biết đấy, xưa nay tôi luôn từ chối những hoạt động thế này. Nhưng mà hội trường chuẩn bị rồi, băng rôn biểu ngữ treo lên rồi, lãnh đạo nói, giờ cậu có lên không? Mọi người bảo tôi dám nói không chắc? Nói thế hôm sau tôi bị đuổi khỏi trường mất.
Giọng Tô Xán không lớn, nhưng mang sự cộng hưởng mạnh mẽ, năm nay Facebook TQ còn tài trợ cho ĐH Thượng Hải tu sửa và mở rộng thư viện, kế hoạch tới 30 triệu, số tiền tài trợ độc lập chưa từng có. Tô Xán muốn triệt để quán triệt tư tưởng "muốn giàu có, đọc nhiều sách", hiện Facebook TQ đối diện dư luận khó khăn, đại học Thượng Hải muốn đứng ra tổ chức buổi diễn giảng giúp Tô Xán trình bày quan điểm của mình, tất nhiên là một bài phỏng vấn cũng có hiệu quả tương đương, nhưng không có ích gì cho trường, đây là cơ hội hai bên cùng có lợi.
Dưới sân khấu mọi người cười rộ lên vui vẻ.
Tô Xán đưa tay áp xuống, giọng nghiêm chỉnh hơn:
- Tôi hi vọng nói rõ một chút, điều chúng tôi làm không có gì to lớn, trước mắt còn nhiều khó khăn và vấn đề, mạng xã hội tạo nên cách mạng trên toàn thế giới, cũng vì thế mà tạo ra nhiều tệ nạn, xung đột tôn giáo, va chạm lý tưởng, lẫn lộn cuộc sống ảo và thật, cùng với kích động tuyên truyền mặt xấu của xã hội. Đó là vấn đề chúng tôi đang đối diện, tôi có thể giải quyết được không? Tôi nói chắc chắn, không thể, năng lực cá nhân của tôi có hạn, không được như MC vừa rồi tô vẽ đâu...
Phía dưới lần nữa vang lên tiếng cổ vũ:
- Anh Xán! Anh Xán! Anh Xán!
Tô Xán cười khổ:
- Mọi người xưng hô như thế, tôi cảm giác đang ở hội trường của hội Tam Hoàng.
Trong tiếng cười vui vẻ, Tô Xán hoàn toàn làm chủ hiện trường, đợi mọi người lắng xuống, tiếp tục nói:
- Cá nhân tôi năng lực có hạn, nhưng may mắn là tôi có một đoàn đội thông minh hơn tôi giúp sức, quá trình sáng lập Facebook chỉ là may mắn, Facebook đi tới ngày hôm nay, là nhờ đoàn đội mạnh mẽ đứng sau mình, đôi khi nhìn xung quanh, thấy con người tài nằng đó làm việc vì mình, tôi cảm thấy có sự tự hào sâu sắc.
Những nhân viên Facebook có mặt hội trường ngày hôm nay mặt đỏ rực vì kích động.