Xuân đi rồi xuân lại tới, hoa khô rồi hoa lại nở rộ.
Thoáng trong chớp mắt, một năm qua đi.
Trong chớp mắt một năm lại tới.
Năm 2004.
Thành phố Belfast thủ phủ Bắc Ireland, nơi này là hải cảng lớn nhất của Bắc Ireland, nằm ở vĩ độ cao, mùa hè mát mẻ, hải âu bay đầy trời, mùa đông được hưởng lợi từ dòng hải lưu nóng chảy qua, khí hậu ấm áp dễ chịu, cá tôm đầy đàn.
Hải cảng sát bờ Đại Tây Dương, trời xanh mây trắng, thuyền bè qua lại tấp nập, buồm trắng như rừng. Những lâu đài đổ nát nằm ngang khắp chiều dài thành phố như đang kể lại câu chuyện quá khứ oai hùng tang thương của mành đất này, công viên trung tâm thị chính, thảm cỏ cỏ xanh mơn mởn ngút ngàn, nơi đó những đứa bé đang thả khinh khí cầu, nhưng đôi tình lữ ôm nhau tình tứ, thời gian như ngừng lại.
Quận Antrim, à nghiêm khắc mà nói là khu Antrim, nhưng mà những người dân lâu năm sống ở đây gọi nó là quận Antrim, chứ không phải là một khu bị biên vào thành phố công nghiệp hóa, bọn họ có tình cảm sâu đậm với vùng đất này.
Phía đông bắc quận chính là eo biển, từ nơi này có thể nắm hoàng hôn trải ánh hoàng kim lên căn nhà nhỏ bên bờ biển, người dân đương địa đại bộ phận dựa vào đánh bắt hải sản kiếm sống. Ban ngày người vợ sẽ chuẩn bị thức ăn cho đầy đủ một ngày, con cái lên chiếc xe bus màu vàng tới trường học trong nội thành, buổi tối người chồng lái thuyền buồm của công ty trở về hải cảng, thuyền rẽ sóng ào ào, có công nhân đội mũ lam của công ty đứng ở trên cảng vẫy tay chờ đợi.
Những ngôi nhà nhỏ lúc này thường đã phát ra ánh sáng ôn hòa, cùng với ráng chiều, ánh nước, tạo nên khung cảnh tráng lệ vô cùng.
Trong bóng tối từng ngôi nhà nhỏ phát ra ánh lửa mờ, ánh lửa xuyên qua cửa kính bập bùng ấm áp, như dung hòa cả thế giới.
Một người cha từ công ty đánh bắt hải sản trở về rất vui vẻ, trong túi là tiền lương vừa mới lĩnh, tay sách túi chưa váy mới cho con gái của mình, vợ ông ta bệnh nặng chết cách đây rất lâu. Người cha đơn thần nuôi con, lại suốt ngày ra biển, nên đứa con ít nhiều khó quản giáo, thậm chí ông ta không biết giao tiếp với con gái thế nào, ông hi vọng cái váy mới tiêu tốn khá nhiều tiền này của mình có thể bù đặp phần nào rạn nứt hai cha con vì cuộc cãi nhau mấy ngày trước đó.
Từ khi người vợ thương yêu qua đời, tinh thần ông đi xuống, bắt đầu uống rượu, tính khí trở nên cực kỳ không tốt, nhưng vẫn nỗ lực làm việc, chỉ vẻn vẹn hi vọng con gái mình có cuộc sống bình thường đầy đủ như những đứa trẻ khác trong quận. Có đôi khi đi đánh cá gặp phải thời tiết xấu, gặp phải đá ngầm, nhưng tất cả khó khăn trở ngại không so được với tình thương ông dành cho con gái. Nhưng là một người có phần thô tục không quen thể hiện tình cảm, đừng bao giờ mong ông ta nói ra những lời này.
Mở cửa nhà, thấy phòng con gái sáng đèn, cởi áo treo lên mắc, ông nắm chặt túi trong tay, lo con gái vẫn giận cuộc tranh cái mấy ngày trước, bước chân chậm chạp, ông nghĩ rất nhiều cách làm sao đưa món quà này cho con gái mình, ví như âm thầm mở cửa, đặt nó lên bàn, sau đó lặng lẽ rời đi để con gái tự phát hiện ra. Hoặc là vui vẻ nói với con gái, mình vừa lĩnh lương, nên mua quà cho con gái.
Bước chân nặng nề của ông bước trên sàn nhà gỗ có phần ọp ẹp phát ra tiếng động khẽ, trên đỉnh đầu là ánh đèn mờ mờ. Ông đẩy khẽ cửa phòng của con gái, không để ý rằng cánh cửa không khép chặt, theo cùng tiếng ken két nho nhỏ của bản lề ma sát vào nhau, mặt ông cứng lại, ông nhìn thấy con gái đang ngồi trước máy vi tính, hoàn toàn trần truồng. Cái túi trong tay ông rơi bịch xuống đất, con gái quay đầu lại, nhìn thấy cha mình... Sau đó thét chói tai.
Ánh mắt ông dừng ở màn hình vi tính, nơi đó có bức ảnh vừa tải lên mạng, ảnh con gái mình trần truồng trong tư thế không thể mời gọi đàn ông hơn.
Khoảng khắc đó ông cảm thấy toàn thân tê liệt, không khác gì nhìn thấy tia chớp ngoằng ngoèo trong mây đen khi đi biển, ông hao tổn toàn bộ tâm lực của mình nuôi con, cho dù bản thân tằn tiện hết mức cũng phải để con gái mình có được bảm đảo vật chất tốt nhất. Mặc dù ông tục cằn nóng tính, nhưng cưng con gái mình không kém công chúa, sẵn sàng dùng cả sinh mạng để bảo vệ.
Mọi thứ trước mắt như cười nhạo nỗ lực của ông ta, làm ông đau đớn làm ông phẫn nộ, cơn giận như dung nham núi lửa bùng cháy, như con thú điên lao tới hất tung cái máy tính, trở tay giáng cho con gái mình một cái tát, miệng gào rú như thú dữ bị thương.
Con gái ra sức phản kháng, gào rú chửi bới cha mình đang trong cơn cuồng nộ, còn tuyên bố muốn bỏ nhà đi, bỏ ngôi nhà quanh năm ám mùi cá tanh nồng khó ngủi này.
Người cha hoàn toàn mất đi lí trí, túm tóc con gái kéo ra khỏi phòng, con gái không ngừng chửi bới. Tới phòng khách, ánh mắt ông dừng ở mũi lao, rút ra đâm thẳng vào tấm thân trần truồng đang cố sức vẫy vùng của con gái, máu tươi phọt ra, làm ông ta nhớ tới một lần xuống biển gặp phải con cá mập bò nặng tới 200 pound, ông dùng cái lao này đâm vào lưng nó, cái lao xuyên qua bụng, lòi ra khỏi ngực con cá, ông lại rút ra đâm tiếp, con cá vặn vẹo vẫy vùng, tất cả sức mạnh đó của ông sinh ra chỉ vì con gái... Con cá mập to lớn chẳng mấy chốc không còn nhúc nhích nữa.
Ông vứt lao đi, mặt đầy máu, máu tươi vọt lên cao tới một mét hai.
Người cha tập tễnh bước ra khỏi nhà, những ngôi nhà bên bờ biển vẫn còn sáng đèn, bầu trời đêm lấp lánh ánh sao như dung hòa ánh đèn bờ biển làm một. Mọi thứ vẫn như trước kia, chỉ khác một nam tử trung niên cô độc đứng trong đêm, cất tiếng khóc xé lòng, không ngừng lẩm bẩm:
- Cha yêu con như thế, cha yêu con như thế...
Chẳng mấy chốc vô số ánh đèn cảnh sát bao vây lấy căn nhà nhỏ, ngày hôm sau quân Antrim bị vụ án này làm oanh động, tiếp đó báo chí truyền thông tranh nhau đưa tin.
Trong mắt người dân, nguyên nhân của bi kịch là vì cô gái đem ảnh khỏa thân của mình đăng lên Facebook, mạng xã hội đã có 200 triệu người dùng thường xuyên này rất dễ thu hút được nhiều người khác, cuối cùng phát sinh thảm án đau lòng người. Báo chí truyền thông kịch liệt lên án sự dễ dãi của mạng xã hội, chấn động lan sang cả nước Anh, tạo nên phong trào chống lại Facebook.
Ở bờ tây sông Jordan.
Một cuộc tuần hành phản đối hơn mười nghìn người tổ chức, di dân người Do Thái này cực kỳ phẫn nộ khi đăng nhập Facebook đưa ra đề nghị lựa chọn nơi ở bọn họ là Palestinian, vì thế một trang " Chúng tôi không phải là người Palestinian", trong thời gian ngắn có hơn 13.000 tham gia.
Mặt khác một trang " Tất cả người Palestinian trên Facebook" được thành lập, thành viên đạt tới 8.800 người. Hai bên ở bờ tây sông Jordan nổ ra xung đột, sự kiện này diễn biến thành vấn đề chính trị quốc tế, thậm chí lãnh đạo hai quốc gia phải đứng ra điều đình, ngăn cản sự thể phát triển lớn hơn.
Trong camera của phóng viên, hình ảnh cuối cùng là đứa bé đứng trước đám đông, nhặt đá ném vào chiếc xe hơi, ngồi trong chiếc xe đó có một người mẹ và hai đứa con, người mẹ ngã xuống, dùng lưng che chắn cho hai đứa con khỏi những viên đá ném qua cửa kính, máu me đầm đìa.
Ở Italia.
Một trang ca ngợi xã hội đen trong tù xuất hiện trên Facebook, gây ra phản ứng lớn trong dư luận. Nghị viện Italia đưa ra một nghị án, chính thức gửi tới Facebook Mỹ, giao tới tận tay Mark, kiến nghị Facebook triệt hạ hành vi cổ động xã hội đen này. Nghị án này không được thông qua ở nghị viện Italia, nhưng Mark xóa bỏ trang mang nội dung tuyên truyền xã hội đen này.
Ở vùng Trung Đông, Facebook mang tới quyền lợi thể diện tự do cá nhân. Ở Thổ Nhĩ Kỳ và Chile, ai mà không biết Facebook chẳng khác gì tự cách ly bản thân.
Tác giả của cuốn sách trứ "Đứa con Thánh Chiến", miêu ta hiện tượng này ở Trung Đông như sau:" Những quốc gia này nằm dưới sự trấn áp của cường quyền, con người không có cách nào biểu đạt bản thân, cho nên họ cảm thấy cuộc sống trên mạng chân thực hơn cả thế giới thực."