Trong KTX của Lưu Duệ, bạn cùng phòng Tiểu Lục là anh chàng tầm thước, da ngăm đen, vóc dáng khá thể thao đang hoa chân múa tay phát tiết hưng phấn kể.
Đh bưu điện Trùng Khánh đã nghỉ hè, người ở lại trường không còn nhiều nữa, nhưng Lưu Duệ kỳ nghỉ này về muộn một chút, sau đó hẹn Tiết Dịch Dương ở Trường Sa về, cùng tới Dung Thành gặp Tô Xán. Còn có nguyên nhân nữa, mấy huynh đệ chơi thân trong trường là fan hâm mộ của clb bóng đá Trọng Phàm, trước đó có tin từ fanclub truyền ra, một số danh thủ của Trọng Phàm sẽ tới Nam Sơn nghỉ ngơi hồi phục.
Trường hắn nằm trên đỉnh Nam Sơn, cách nhà khách Quan Cảnh Đài nơi clb Trọng Phàm nghỉ chân không xa, một số fan cuồng nhiệt muốn đợi tới lúc đó ký tên chụp ảnh với danh thủ, Lưu Duệ tạm thời ở lại.
Vì sự kiện này số người ở lại trường nhiều hơn thường lệ, cũng có người nơi khác hay tin chuyên môn tới Nam Sơn rình rập không ít.
Chẳng mấy chốc tin tức lan đi, càng thêm nhiều "thám tử" trở về xác nhận, các cầu thủ của clb Trọng Phàm đã tới Quan Cảnh Đài, còn nói một số nhân vật chính thương cũng tới, clb Trọng Phàm vừa chiến thắng ở Thanh Đảo trở về, vòng tiếp theo sẽ đấu ở sân nhà.
Có tin tức của đội tiên phong, đám Lưu Duệ lập tức hành động, ngồi lên chiếc xé máy second hand đã được đổ đầy xăng, kiểm tra máy móc kỹ càng trước đó, chở Tiểu Lục. Vừa đi ra cửa KTX thì thấy lác đác có người chạy về KTX, thấy bọn họ thì biết chung mục đích, í ới gọi nhau đợi đi chung.
Thế là mười mấy xe máy toàn bộ KTX tập kết thành đội ngũ khá rầm rộ, mấy xe còn chở nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn, hiển nhiên toàn là danh hoa có chủ. Đội xe rời trường, hướng thẳng tới nhà khách Quan Cảnh Đài.
Tới nơi quả nhiên nhìn thấy cửa sổ mặc đồng phục sơ mi xanh canh gác trước cửa, đường trước nhà khách đỗ loạt xe đủ các kiểu dáng, còn cả đám đông nhấp nhổm nhìn ngó vào nhà khách, hiển nhiên bọn họ không phải là nhóm đầu tiên. Số lượng xe máy và xe đạp đủ lấp kín một bãi đỗ xe cỡ nhỏ, đều là fan hâm mộ trung thành bản địa.
- Một cái xe bus lớn vừa mới vào, chắc cầu thủ ở trong đó.
Đám Lưu Duệ nghe ngóng xung quanh, không khó tìm được người đồng chí hợp đạo hứng phấn kể:
- Đi cùng còn có một cái Lamborghini vàng, máy nổ rầm rầm nghe đau cả tai, má nó, đã thế đám con gái rú rít thấy kinh, ngứa mắt.
- Tưởng cái gì, xe máy người anh em tôi mà leo dốc cũng kêu to chẳng kém đâu.
Tiểu Lục cười ha hả:
Lưu Duệ mồm méo xẹo, cái xe của hắn ngày càng rệu rã, leo dốc chả khác gì bò già, phanh cũng không ăn lắm nữa, chuyến này về phải đi thay phanh, lại tốn tiền, cứ mỗi lần kiểm tra xe lại nghe thợ xe phán hết vấn đề này tới vấn đề nọ, nghe tưởng chừng mình đang ngồi trên đống rác biết đi, cái xe còn sống tới giờ đúng là kỳ tích.
- Lamborghini, có phải cái màu vàng không? Thế thì 99% là của Dịch Lực Hoan công tử tập đoàn Trọng Phàm rồi...
Một fan hâm mộ khá cứng cựa nói:
Lúc này bên cạnh có tiếng nhốn nháo, mọi người nhìn về phía nhà khách, nhóm người từ bãi đỗ xe đằng sau đi vòng ra phía trước đi vào cửa chính nhà khách, đi đầu là một thanh niên mặc áo sơ mi caro, quần jean, giày thể thao, tóc vuốt keo chải dựng đứng, đeo kính râm, bên cạnh có mỹ nữ vóc dáng như người mẫu ảnh, nhìn xa không rõ lắm nhưng cô gái này tuyệt đối phải được trên 8 điểm, đi bên cạnh là nhóm nam nữ tuổi tác tương đương.
Fan cứng lúc nãy tranh thủ khoe kiến thức:
- Tôi nói không sai chứ? Đó chính Dịch Lực Hoan, năm ngoái tập đoàn Trọng Phạm đầu tư vào clb bóng đá 100 triệu, nhưng mà lợi ích thu lại cũng không nhỏ, nghe nói xe bán tốt lắm, lãi cả đống tiền đem về. Năm nay sẽ còn tăng cường đầu tư, còn xây cả khu huấn luyện mới, người khác làm bóng đá thì đốt tiền, người ta thì hái ra tiền.
Thế là có người lạc đề:
- Xe sang gái đẹp, sống thật là sung sướng.
- So sánh thế thì sống có ngày hộc máu vì ghen tỵ, tôi chỉ cần mấy danh thủ ký tên cho mình là được.
Tiểu Lục nhớn nhác nhìn quanh, có vẻ kiếm sơ hở của bảo vệ để lẻn vào nhà khách xin chữ ký.
Đám đông tụ tập ở đây là đợi bữa tiệc bên trong kết thúc, cầu thủ bóng đá đi ra xin chữ ký, Lưu Duệ đợi một lúc thấy nhàm, nhớ ván Starcarf chơi dở, ngáp nói:
- Hôm nay ăn trưa hơi ít, về ăn cơm đây, lát nữa xong gọi điện tôi tới chở nhé.
Không phải ai cũng là fan hâm mộ nhiệt thành, số ham vui không nhỏ, lác đác người đi người ở. Khi Lưu Duệ chở Tiểu Lục về thì thành phố dưới chân núi vừa tối đi, gió thổi vù vù bên tai.
Ăn cơm tối xong, chơi ván starcraft, điện thoại trong phòng vang lên, người gọi điện là người duy nhất có di động trong nhóm ở lại đồn trú, rối rít nói gì đó ra rồi, ra rồi, còn nói có cầu thủ nào đó đang ra.
Tiểu Lục reo hò, thúc giục Lưu Duệ mặc giày, cả hai lại cưỡi con bò già rời trường học.
Trời đã tối đen, hai bên đường đèn cao áp cái đã hỏng, cái thì sáng mờ mờ, nhưng nhà khách đèn sáng trưng, từ xa xa đã thấy đám đông lố nhố, ánh đèn máy ánh chớp nhoáng xung quanh.
Dịch Lực Hoan lên xe, đóng cửa thành, bên cạnh là Quách Tiểu Phu cô gái bản địa Du Thành, Du Thành nổi tiếng vì mỹ nữ, còn được người xung quanh gọi là "thanh thủy phù dung". Quách Tiểu Phu ngoẹo đầu sang một bên, khẽ đấm cổ:
- Đêm qua không ngủ ngon, hôm nay còn theo anh chạy mấy nơi liền mệt bã người.
Dịch Lực Hoan cười hì hì:
- Vậy tối nay chúng ta tới Quân Hào cho em nghỉ ngơi.
- Anh thật đáng ghét, em nghe nói mấy ngày nữa anh đi Tây Lĩnh ngâm suối nước nóng, sao chuyện này không kể với em.
Dịch Lực Hoan làm như sực nhớ ra:
- À, đi cùng vài người bạn, hành trình rất ngắn nên anh không nói.
- Em thấy anh có hẹn với cô gái khác cho nên giấu em thì có, hôm nay em nghe đám Triệu Lỗi mặt mày hớn hở bàn tán với nhau, hẳn có nhiều mỹ nữ tham gia lắm phải không, đừng giải thích, giải thích là muốn che dấu rồi, em thừa hiểu.
Dịch Lịch Hoan đưa tay ra sờ đùi cô gái:
- Em thích thì đi cùng nhé?
Quách Tiểu Phu gạt tay hắn ra:
- Không thèm, người nhìn trúng Dịch đại thiếu gia anh đếm không xuể, em sợ tới lúc đó nhìn khó chịu hơn. Cái đám cầu thủ đó toàn đi dụ dỗ mấy cô gái ngây thơ, chẳng kẻ nào tử tế.
Dịch Lực Hoan cười khan mấy tiếng, cảm thấy nữ nhân một khi kéo chuyện nọ sang chuyện kia rất phiền phức, may Quách Tiểu Phu không nói nữa, đầu quay ra ngoài cửa sổ, nhìn đám fan hôm mộ bu xung quanh, cáu kỉnh nói:
- Đám người này sao mà phiền phức thế, đi tới đâu cũng thấy, không để cho người ta yên.
Dịch Lực Hoan bóp còi mấy cái liền, phía trước có người làm xe không đi được, hôm nay uống chút rượu, bên cạnh lại có cô gái cằn nhằn, lòng rất bực bội.
- Này, dừng xe đi.
Tiểu Lục ngồi sau xe máy rối rít đập vai Lưu Duệ, sắp tới cổng nhà khách Quang Cảnh Đài rồi, sao xe đi càng lúc càng nhanh:
- Cậu làm sao thế?
- Mẹ nó, tôi cũng muốn dừng lắm chứ.
Lưu Duệ vừa đạp vừa bóp phanh:
- ***, cái phanh này hỏng hẳn rồi... Phía trước tránh đường, tránh đường... Xe hỏng phanh.
Tiếng hét của Lưu Duệ đánh động đám đông, chỉ thấy trong bóng tối một chiếc xe máy hùng hổ xông tới như bò điên, la hét nhau dạt sang hai bên.
- Bọn kia, cút đi!
Dịch Lực Hoang hoảng hồn đạp ga định lại xe tránh đi, nhưng người tránh chiếc xe máy cản đường hắn, tiếp đó y như phim hành động HK thập niên 90, hai người lái xe máy, không hề giảm tốc, đâm vào chiếc Lamborghini.