Tô Xán chỉ muốn đấm đầu mình, sao tự nhiên kích động nói mấy lời ấy, hiện giờ mình có năng lực gì hứa với người khác mộng tưởng và tương lai? Nghĩ lại mà xấu hổ, hẳn lúc đó trông mình ngu lắm.
Thế giới này đôi khi rất tàn nhẫn, người mang mộng tưởng rất nhiều, người chết vì mộng tưởng của bản thân cũng rất nhiều. Không phải ai cũng có thể thực hiện lý tưởng của mình, y cũng là một trong số đó.
Buổi tối về nhà, khi cha mẹ đang ngồi trên ghế xem TV, Tô Xán rời bàn học rời phòng vận động một chút, ra phòng khách, mẹ mang hoa quả gọt sẵn gọi Tô Xán ăn.
Tiếng TV rất nhỏ, vì cha mẹ sợ ảnh hưởng tới mình học tập trong phòng, nhìn từng quả hạch đào trắng nõn đã được bóc vỏ, từng múi cam thơm ngọt, trong buổi tối yên tĩnh đó, Tô Xán lần nữa bị cảm nhiễm.
Mười một năm sau, mẹ cũng ngồi dựa vào quầy hàng, bóc vỏ hạch đạo cho mình, cả một bát đầy, dù con trai ở ngoài uống bao nhiêu thứ rượu, dù ăn bao nhiêu sơn hào hải vị hoặc là thứ cơm hộp rác rưởi, một bát hạch đào luôn mang theo hi vọng bồi bổ sức khỏe cho con trai.
Tô Xán không biết tương lai gia đình mình sẽ biến hóa thế nào, nhưng bức tranh nhỏ ấm áp này sẽ không bao giờ thay đổi.
Tô Xán nhắc tới chuyện mở chi nhánh với mẹ, dù sao cửa hiệu muốn phát triển, mở chi nhánh là con đường, như thế khiến cửa hiệu tiến vào quản lý trật tự, cha mẹ có thể bứt ra khỏi chuyện lặt vặt, quản lý chuyện quan trọng hơn.
Tằng Kha, Tô Lý Thành lại nhìn con trai chằm chằm.
Một lúc sau Tằng Kha nói:
- Thế này không phải tốt sao, cần gì phải mở chi nhánh? Hiện trong nhà không thiếu tiền, nhưng cũng không tới mức đem tiền đi mở chi nhánh! Con cứ lo học tốt đi cao trung đi, ba năm này cha mẹ sẽ kiếm đủ tiền cho con học đại học.
Tô Lý Thành tắt TV, nghiêm túc khuyên nhủ:
- Tô Xán, cha biết con có thiên phú ở phương diện này, nhưng đừng quá chú tâm vào nó, hiện giai đoạn này con nên học tập cho tốt. Cha mẹ chưa bao giờ làm cửa hiệu thật to, cũng không muốn có quá nhiều tiền, kiếm được nhiều tiền đến đâu cũng không bằng bình an và khỏe mạnh. Chỉ cần con thi vào được trường đại học tốt, đừng nói là cái cửa hiệu này, dù có phải đập nồi bán sắt cũng để con đi học vươn lên.
Tô Xán thở dài, tuy hiểu tấm lòng của cha mẹ, nhưng y không muốn cha mẹ lo lắng vất vả cả đời vì mình, sống vì hành phúc của mình.
Xúi mẹ mở hiệu, đa phần là mong cha mẹ tìm được phương hướng mới của cuộc đời, song vì quán tính tư duy trước kia, vì cây đại thụ xí nghiệp nhà nước mà cha mẹ dựa vào dù sao cũng đã từng một thời huy hoàng, huy hoàng đó là một loại vinh diệu, cũng là một loại độc tố và hạn chế, hạn chế tư duy của cha mẹ y, xêm nhập vào tư tưởng họ, khiến tâm lý ỷ lại, ăn chắc mặc bền đã ăn sâu bén rễ vào trong lòng.
Giải phóng một người ra khỏi cuộc sống khốn khó rất dễ dàng, nhưng muốn giải phóng tư tưởng của họ mới là chuyện khó khăn.
Tô Xán cũng biết thời cơ còn chưa chín muồi, y chỉ gieo mầm vào đầu cha mẹ mình, để nó tự sinh sôi nảy nở, khi nào cảm giác điều kiện đầy đủ, thuyết phục cha mẹ dễ dàng hơn.
- Có điều...
Quả nhiên đúng dự liệu của Tô Xán, Tằng Kha nhíu mày suy nghĩ:
- Con nói chi nhánh cũng đáng cân nhắc, dù sao tuy thành địa điểm mua sắm chỉ định của thành phố, nhưng hợp đồng chỉ có một năm thôi, mà phân ngạch lại đa phần từ cục kiến thiết của cậu cả con, những chuyên này đều không chắc. Những nơi khác đều có thực lực lớn hơn chúng ta, năm nay chúng ta may mắn giành thắng lợi, năm sau bọn họ có đề phòng, chúng ta còn thắng được không thì khó nói.
Tô Xán mừng rỡ, mẹ đã thay đổi rồi.
Rời cái giấc mộng đẹp tan vỡ của cái bát sắt xí nghiệp nhà nước, tầm nhìn của mẹ đã xa hơn, không còn giới hạn ở được mắt trước mắt, lo tới tương lai rồi.
Tằng Kha đã nhìn ra vấn đề, Tô Lý Thành cũng suy nghĩ:
- Địa điểm chị định rất quan trọng, nhưng bán lẻ cũng rất quan trọng, không thể bỏ qua cái nào. Gần đây học sinh tới rất nhiều, đối tượng bán lẻ chủ yếu là học sinh, nếu mở chi nhánh, thì phải mở ở gần trường học, như thế mới có hiệu quả... Có điều hiện giờ nói tới mở chi nhánh còn sớm, phải tích góp được một khoản tài chính đã...
Thế là đủ rồi, Tô Xán chỉ muốn dẫn dắt cha mẹ thôi, mọi việc phải chính cha mẹ y suy nghĩ làm mới có ý nghĩa, mục đích đã đạt được, vui vẻ đứng dậy:
- Con ăn xong rồi, con học tiếp đây.
Phía sau cha mẹ đều dặn Tô Xán ngủ sớm, không nên học quá khuya
…
Tiêu Nhật Hoa có chút hứng phận, cũng có chút lo lắng, hưng phấn là vì thi giữa kỳ sắp tới, lo là vi trong bảy lớp của khối cao nhất, chủ nhiệm của năm lớp đều là tay từng trải trăm trận, mỗi người đều dạy qua ít nhất ba khóa cao trung, trong công tác quản lý học sinh và công việc chung toàn khối đều có chỗ kiệt xuất.
So ra kinh nghiệm của Tiêu Nhật Hoa thiếu sót hơn nhiều, thậm chí một số giáo viên bộ môn đều có tư lịch ngang mình, ngầm không phục, áp lực lớn.
Kỳ thi giữa kỳ này tiến hành cả trường, song các khối chia nhau thống kê, cạnh tranh giữa các khối khỏi nói cũng biết. Cao trung và sơ trung là hai giai đoạn hoàn toàn khác nhau, học sinh ưu tú ở sơ trung chưa chắc đã ưu tú ở cao trung, cho nên kỳ thi này là một lần tái phân phối và sàng lọc thực lực hoàn toàn mới.
Đây là chuyện liên quan tới vấn đề tiền thưởng toàn khối, nên ai cũng chuyên chú.
Tiêu Nhật Hoa cũng ngầm chú ý tới mấy học sinh thường ngày có biểu hiện kiệt xuất trong lớp, sớm đem họ thành đối tượng bồi dưỡng quan sát trọng điểm.
Thi thoảng ông cũng nghe một số tin tức từ chỗ giáo viên bộ môn, với chủ nhiệm lớp mà nói, đây là kỹ xảo tất yếu, đôi khi có vấn đề không tiện hỏi thẳng, ví dụ đối với Tô Xán, cái gai trong lòng ông chính là một trong số đó.
Cũng chẳng phải nói ông nhất định muốn làm khó Tô Xán, nhưng ám thị tâm lý luôn có ảnh hưởng lớn, cứ cho rằng Điền Phong đưa Tô Xán vào lớp mình, nhất định không có mục đích gì tốt đẹp, trong đầu đã đóng dấu "học sinh có vấn đề" vào Tô Xán.
Thế nhưng gần đây nghe các giáo viên bộ môn đánh giá học sinh quấy phá trong lớp lại không có bóng dáng của Tô Xán, làm ông ta ít nhiều cũng bất ngờ, rồi bận rộn sự vụ nên ít để ý dần, nhìn Tô Xán không còn đề phòng như phòng địch nữa.
Chiều hôm đó Tiêu Nhật Hoa tới văn phòng sớm hơn bình thường, tiết học buổi chiều khá thoải mái, giáo viên tới lớp cũng ít, trong hành lang vắng lặng có tiếng thì thầm bàn tán.
- Trong mấy lớp tôi dạy thì Đường Vũ là đứa thông minh nhất, lại còn rất xinh đẹp... Rất giống bạn cùng bàn thời sơ trung của tôi...
Người nói câu này là giáo viên tiếng Anh mới vào, tuổi trẻ khí thịnh, còn rất nhiệt tình với công việc.
- Ê, Tiểu Thiên, cậu chưa có bạn gái phải không, chẳng lẽ là thầm yêu cô bạn cùng bạn?
Đây là Chu Ngô giáo viên môn sinh vật, hơn ba mươi, đã lập gia đình, rất thân thiết với các giáo viên trẻ ở văn phòng, thích đùa nghịch với họ, thi thoảng còn nói mấy chuyện sắc tình làm đám giáo viên nam nữ trẻ tuổi mặt đỏ bừng.
Câu này tựa hồ khơi lên tâm sự của Tiểu Thiên, hắn thở dài:
- Chỉ là bạn cùng bàn thôi, sau khi tốt nghiệp đại học cô ấy làm tiếp viên hàng không, chồng là cơ trưởng, hôm kết hôn còn tặng cho cô ấy chiếc xe hơi... Đám giáo viên nghèo chúng ta không thể so được.