Thành bạn múa của Trần Linh San là một chuyện rất vinh dự, ít nhất đám nam sinh bên cạnh, bao gồm Tiết Dịch Dương khi nhìn vòng eo như liễu của Trần Linh San uyển chuyển uốn lượn trước mặt họ, làm hương thơm cơ thể thiếu nữ lan tỏa, mặt họ chỉ có thể dùng một từ hình dung -- "Sảng khoái".
Trong lúc múa làm nền, ánh mắt Tô Xán không rời mắt khỏi Trần Linh San, cô gái này hoàn toàn tập trung vào điệu múa, tỏa ra sức hút mệ hoặc, mỗi ánh mắt điệu bộ đều hòa nhập điều múa, bước chân gọn gàng lưu loát, tràn ngập phong tình, cực kỳ cá sính, cực kỳ gợi cảm, làm Tô Xán cảm giác thấy con cá heo thỏa sức tung tăng giữa biển nước trong xanh, đồng thời hiểu thêm được về Trần Linh San, cô gái này có tâm hồn hết sức tự do.
Sân khấu là của Trần Linh San, còn đám bạn múa A, B, C bọn họ đa phần là đứng ở cánh gà, xách túi giúp đám nữ sinh, hoặc là trông giày dép gì đó.
Tiết Dịch Dương luôn cập nhật thông tin cho Tô Xán: - Nhìn thấy thằng kia không, là con tri giám đốc Điện tín Hạ Hải, cha hắn mua cho anh trai hắn một cửa hiệu trong Quảng trường Tinh Hải làm quán bar. Thằng đó nhiều tiền lắm. Rồi than thở: - Ôi chúng ta tới năm thứ hai mới được ăn Mc Donal, KFC, thật là đáng thương, cái bọn nhỏ mình thật là hạnh phúc, cái thời chúng ta sơ trung ấy, làm gì có mấy thứ này.
Tô Xán rất muốn nói, mà biết đủ đi, nếu đúng lịch sử thì mày phải đợi ba bốn năm nữa mới thấy những thứ này ở Hạ Hải.
Phía kia Trần Linh San đã luyện tập xong, Tiết Dịch Dương đi đem quần áo cho mọi người.
Đợi khi Trần Linh San tới trước mặt, Tô Xán mới nhớ ra, vừa rồi quét dọn, bên ngoài hắt nước vào, y cầm lấy đôi săng đan của Trần Linh San, một chàng trai xách dép cho cô gái, nhìn rất có vấn đề.
- Xong rồi à? Tô Xán che dấu xấu hổ hỏi, đưa săng đan cho Trần Linh San.
- Ừ. Trần Linh San đỏ mặt nhận lấy, ngồi xuống ghế cởi giày nhảy ra, lộ bàn chân trắng hồng xinh xắn, sau đó đi săng đan vào, làm vẻ thoải mái cười với Tô Xán: - Chỉ có đoạn kết là còn cứng, không sao nối tiếp được, nên không ending tốt.
- Còn thời gian mà, thong thả tập. Tô Xán chẳng hiểu vũ đạo, nên chỉ thấy Trần Linh San múa vô cùng phiêu dật, làm người ta nhìn không muốn dời mắt, không nhận ra phần kết có gì không hay.
Lúc này Hạ Tiêu Vũ đi vào, nhìn kỹ chân Trần Linh San, nhíu mày hỏi: - Linh San, trẹo chân rồi phải không, hay để mình đưa về.
Tô Xán ngạc nhiên nhìn Trần Linh San, y hoàn toàn không nhận ra, vậy mà Hạ Tiêu Vũ mới bước vào biết ngay Trần Linh San trẹo chân, tên này khoe hiểu cực rõ Trần Linh San, đúng là không phải khoác lác.
Lý Lộ Mai nói đẩy ẩn ý: - Nhà cậu có cùng đường với nhà Linh San đâu, không chừng có người khác thuận đường đấy. Giữa Hạ Tiêu Vũ và Tô Xán, cô ngả về phía người sau nhiều hơn.
Trần Linh San cũng ngẩng đầu lên, mắt hơi ngước, môi hồng cong cong, tư thế cực kỳ dụ hoặc.
Không khí đầy căng thẳng, ai cũng hiểu ý của Lý Lộ Mai, nếu lúc này đây ai đó thông minh, phải nói " Ừ, mình và bạn cùng đường, để mình đưa bạn về."
Thế là mọi chuyện tốt đẹp, cac khúc chủ đề của "Bến Thượng Hải” vang lên.
Tô Xán đối mắt với Trần Linh San, miệng hơi mở, nhưng không sao nói ra được một câu đơn giản như vậy.
Ánh mắt Trần Linh San từ kỳ vọng chuyển sang thất vọng, rồi quay sang ôn nhu cười với Hạ Tiêu Vũ, không hề thể hiện ra chút dao động nào trong lòng: - Vậy cám ơn bạn.
- Có gì đâu. Hạ Tiêu Vũ thể hiện ra rất đúng mực, đỡ Trần Linh San lên, một tay xách túi cho cô, cùng Trần Linh San đi qua bên người Tô Xán, lúc này đáng lẽ phải đầy mùi thuốc súng, nhưng không ai cảm thấy gì, nữ sinh lớp số 5 vốn ủng hộ Tô Xán tuyệt đối cũng phải thừa nhận rằng, Hạ Tiêu Vũ là chàng trai tốt.
Chỉ có Lý Lộ Mai trừng mắt với Tô Xán: - Ngốc.
Tô Xán không dễ chịu gì nhưng không giải thích, vì y không thể làm khác, thời gian y ở Hạ Hải không còn bao lâu, y sắp tới Dung Thành, ở đó có Đường Vũ...
Đôn Hoàng phân chia ra phòng nhân sự, phòng tài chính, phòng kỹ thuật, phòng vệ sinh, phòng kế hoạch, phòng chăm sóc khách hàng, tổng cộng tuyển mộ thêm 60 nhân viên.
Sau đó tiến hành phân công chi tiết, phòng khách hàng do Chu Thiệu phụ trách, phòng tài chính giao cho Tương Hâm từng làm tài vụ ở nhà trẻ, nói chuyện đủng đỉnh ôn tồn. Phòng kỹ thuật thuê thêm số nhân tài điện máy, vi tính. Phòng bảo an giao cho cựu binh xuất ngũ Đỗ Đại vĩ lãnh đạo. Phòng kế hoạch do phó giám đốc Vương Phượng đảm đương, tiếp tục tuyển mộ thêm người có kinh nghiệm quản lý nhân sự, marketing...
Văn phòng làm việc của các phòng ban ở các tầng khác nhau của TTTM, có điều tuyển mộ ở cùng một chỗ, ngày đầu tiên có hơn 100 người tới ứng tuyển, thông qua chỉ có 20 người. Ngày thứ hai nhân số là hơn 200, trúng tuyển chỉ có 30, ngày thứ 3 chỉ tuyển thêm được 3 người, một số vị trí không tìm được người thích hợp, tạm thời bỏ đó.
Cốt tinh chứ không cốt đa, dù sao quảng cáo tuyển người liên tục đăng trong hai tháng, thời gian này tiến hành lựa chọn cũng được.
Vương Phượng thể hiện kinh nghiệm của mình trợ lực rất nhiều cho Vương Thanh, liên hệ công ty huấn luyện trên tỉnh, tiến hành một tuần bồi dưỡng.
Tiếp theo đó là công tác mời gọi đầu tư.
Cục thương vụ tổ chức một buổi lễ mời gọi đầu tư cực kỳ tưng bừng, có hơn hai trăm doanh nghiệp có tiếng trong ngoài tỉnh tham gia, không ít người tỏ ra hứng thú với Đôn Hoàng.
Đối với một hạng mục TTTM cỡ lớn mà nói, quan trọng nhất là phải xác định chủ thể kinh doanh, với Đôn Hoàng, chủ thể là mỹ phẩm, trang phục và đồ điện, nước, hoa. Tầng một TTTM Đôn Hoàng kinh doanh trang phục và quán cà phê.
Đại biểu của Mc Donal tới Hạ Hải trước đó tiến hành thu thập tin tức và tài liệu, nghiên cứu thu nhập bình quân, quy mô tiềm lực phát triển, khả năng chi tiêu của Hạ Hải, cuối cùng từ chối kế hoạch mở chi nhánh ở đây.
Đại biểu KFC chú trọng nhất tiềm lực, hứng thú với phong cách trang trí cùng tư tưởng quản lý của Đôn Hoàng, đã xác lập kế hoạch chi nhánh.
Jack Jones,L'Eau D'Issey Florale, Chu Đại Phúc, cùng với một số thương hiệu khác có kế hoạch tiến vào, thương hiểu mỹ phẩm L'Oréal, Nivea cũng xác lập Đôn Hoàng là tiêu điểm.
Buổi trưa Tô Xán tan học tới hiện trường thì Vương Phượng phụ trách đàm phán bận tối mặt, Vương Thanh cũng hội đàm với mấy xí nghiệp liền.
Thấy Tô Xán tới, Vương Phượng kéo y sang một bên: - Meters Bonwe, U2 yêu cầu giảm chi phí, bọn họ nói có lựa chọn khác tốt hơn ở chỗ chúng ta.
- Nói với họ phí gia nhập được chúng ta thông qua hệ thống đánh giá nghiêm ngặt xác định, không thể hạ điều kiện ở phương diện này.
Vương Phượng gật đầu: - Đại biểu của Lancôme tỏ ra rất hứng thú với Đôn Hoàng, muốn chúng ta cho một số ưu đãi.
Tô Xán hai mắt sáng lên, dứt khoát quyết định: - Không cần thu chi phí bọn họ, bọn họ có thể ưu tiên sử dụng hoạt động thúc đẩy tiêu thụ của chúng ta, tất cả điều kiện họ cô có thể cấp cứ cấp cho họ.
Đối với một thương hiệu lớn như Lancôme, Tô Xán tóm lấy còn không kịp nữa là, có bọn họ, đẳng cấp của Đôn Hoàng tăng lên không ít. Đương nhiên y cũng có chuẩn bị tâm lý, quy mô cửa hiệu của Lancôme sẽ không thể lớn lắm, Quảng trường Tinh Hải là quảng trường trung tâm lớn thứ hai trong tỉnh, bọn họ mới chen trước một chân vào giữ chỗ.
Vị trí quần thể thương nghiệp này được Tô Xán lựa chọn kỹ càng rồi, tin rằng các đại biểu thương hiệu sau khi so sánh đánh giá xong, sẽ lựa chọn Đôn Hoàng.
Mọi sự đã sẵn sàng, trong lúc Đôn Hoàng tích cực trang trí đón các cửa hiệu vào, là thời gian bình tĩnh.