Mục lục
Đại Niết Bàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự kiện Đào Hồng Chử để lại dư âm rất dài, hôm leo núi gặp được đám Trần Khắc Phàm, hôm sau còn thông qua Tằng Na gọi điện cho y, hẹn đi chơi, nói rất nhiều người muốn gặp.

Tô Xán từ chối, Trần Khắc Phàm kiên trì một lúc không được đành từ bỏ.

Trần Khắc Phàm cúp điện thoại bị xung quanh cười nhạo, một số hoài nghi hắn không hề quen biết Tô Xán, một số tin, chẳng qua Tô Xán làm cao thôi, thế cũng tốt, có nhân vật chói mắt như thế tới chẳng phải mình bị lu mờ sao, ai cam tâm làm nền cho người khác.

Tô Xán chẳng quan tâm người khác nói gì về mình, vẫn việc ta ta làm, tiếp tục cuộc sống của mình, chuyện Đào Xương Bình và Đào Chử Hồng suýt chạm mặt bọn họ ở Thanh Sơn, Tô Xán chẳng sốt mà cho rằng Đào Xương Bình né tránh gì, có điều ông ta có thể nhẫn nhịn như thế, xem ra là nhân vật không tầm thường, Đào Chử Hồng còn non lắm.

Đối phương nhường nhịn không làm Tô Xán thấy vui, ngược lại còn thấp thỏm, không biết đằng sau sự trầm tĩnh này là cái gì?

Mặc dù không tới mức đấu tranh tới ngươi sống ta chết, nhưng với năng lượng cực lớn của Đào gia, chắc chắn sẽ có phiền phức, bây giờ mâu thuẫn công khai hóa, đám người như Trần Khắc Phàm chỉ biết tới tên Tô Xán, nhưng người địa vị cao hơn đều biết y là con Tô Lý Thành, người thuộc Đào hệ khó tránh khỏi ác cảm với cha y, không cần làm gì lớn, thi thoảng gây khó một chút ở việc thường nhật là đủ phiền hà rồi, mà Đại Dung lại sắp bước vào giai đoạn cải cách sống còn.

Có điều Tô Xán không quá lo, dù sao còn có pho tượng lớn Vương Bạc chấn ở đó.

….

Theo cùng thời đại phát triển, Tết xuân bây giờ không còn không khí như hồi xưa nữa, đặc biệt là sau năm 1995 khi 200 thành phố trên cả nước ban hành lệnh cấm đốt pháo, cái hồn của Tết gần như mất đi một nửa.

Bỏ đi cảnh xác pháo phủ đầy đường, thì trước kia trong 3 ngày tết, đường phố Hạ Hải gần như vắng bóng xe cộ, cửa hàng cửa hiệu treo biển ngừng kinh doanh. Còn bây giờ chỉ ngày mùng 1 là Dung Thành còn có không khí im ắng đó, sang ngày mùng 2 đại đa số cửa hàng mở cửa kinh doanh, bây giờ là tối mùng 3, dòng người khắp nơi tràn ra đường.

Ba ngày qua được cậu cả kéo đi tham gia mấy bữa cơm giới thiệu bạn bè của mình cho Tô Xán, tới hôm nay mới rứt ra được, cha mẹ y tối nay không về, đi qua con đường gần nhà thả Tô Xán xuống.

Tết nhất người ta thường lười nấu nướng, vì thế quán ăn vặt lâm thời mọc lên khắp nơi, đi tới đâu cũng ngửi thấy mùi thức ăn ngào ngạt, nhưng Tô Xán không hứng thú, thịt thà ê hề ngán rồi, y đi mua ít rau cải, tính về làm một bữa mỳ thanh đạm.

Về gần tới nhà thì Tô Xán nhận được điện thoại của Vương Thanh:

- Cậu mau xem kế hoạch cửa hiệu thứ hai ở Dung Thành đi, nhiều chỗ cần cậu ký tên, tốt nhất trước mùng 8 giao cho tôi.

Đó là TTTM thứ hai được trù kiến từ năm ngoái ở đường Lãnh Sự Quán khu thành nam, tổng diện tích đạt tới 8.000 mét vuông. Khu vực đường Lãnh Sự Quán có 1 triệu nhân khẩu thường trú, quần thể tiêu dùng lên tới 300.00, nhân khẩu lưu động 200.000. Trong bản kế hoạch lên tới mấy trăm trang có phân tích tỉ mỉ về tiềm năng mở TTTM thứ hai ở đây. Hiện Đôn Hoàng đang dần trở thành bách hóa cao cấp dung hợp trung tâm mua sắm, nhà hàng, giải trí, hòa nhập vào huyết mạch và văn hóa của thành phố, trở thành biểu tượng một tấm danh thiếp của thành phố là mục tiêu ngắn hạn Vương Thanh hướng tới, Vương Thanh cũng trở thành nữ doanh nghiệp thường xuyên xuất hiện trên truyền hình và tạp chí ở Dung Thành.

Miệng thì lúc nào cũng nói mình là ông chủ còn bản thân chỉ là người làm thuê, có người làm thuê nào nói chuyện với ông chủ với giọng điệ ra lệnh như thế không? Tô Xán thở dài:

- Hôm nay mới mùng 3 thôi, chị cũng cuồng công tác quá đi.

Vương Thanh tới tận chiều 30 Tết mới về Hạ Hải ăn Tết với mẹ, tới tối mùng 1 đã trở lại Dung Thành rồi, vì các mối quan hệ chính là ở Dung Thành, có những bữa tiệc, cô không thể không đích thân tham dự, chuyện ở Hạ Hải thì giao lại cho Vương Phượng.

- Vậy ai đêm Giao thừa đã gọi điện giao việc cho tôi.

Tô Xán phân bua:

- Lúc đó tôi chỉ chợt nảy ra ý tưởng, nói với chị là phòng quên mất, đâu có bảo chị phải làm ngay.

- Rồi rồi, chưa hết việc cậu nghe này, chúng ta hợp sức với quỹ thiếu niên nhi đồng Trung Quốc, thành lập " quỹ cứu trợ nhi đồng Đôn Hoàng", hoạt động quyên góp sẽ diễn ra vào mùng 6, nếu cậu muốn tham gia, tôi có thể an bài bất kỳ lúc nào.

Vương Thanh không nghe Tô Xán biện giải, cứ nói:

- Trước nay tôi luôn thích làm việc tốt không để lại tên, bữa tiệc chị tham gia là đủ.

Tô Xán bây giờ ngán tiệc tùng lắm rồi:

- Cậu muốn lười thì cứ nói đi, tôi còn lạ gì cái bản mặt cậu, cậu chỉ nói một câu, nhưng tiếp đó là tôi bận tối mặt tối mày, không chỉ cái quỹ này, còn lễ mừng năm mới, hội liên hợp thương nghiệp Dung Thành với cả chuyện quỹ trợ học Dương Quang. Đh Dung Thành gần đây tiếp xúc với chúng tôi, hi vọng công trình trợ học này trước mùng 10 có phương sách sơ lược, truyền thông cũng hẹn gặp để tiện làm tuyên truyền, dù sao chúng ta là xí nghiệp dân doanh đầu tiên lập quỹ trợ học cho công nhân viên cơ tầng xí nghiệp.

Công trình trợ học Dương Quang là kế hoạch hồi đáp xã hội thứ hai của Đôn Hoàng trong năm nay, ý tưởng Tô Xán nảy ra trong đêm Giao thừa khi nghe cha mình có ý định cải tổ tập đoàn Đại Dung.

Đôn Hoàng góp 4 triệu, triển khai công trình trợ học Dương Quang, trong đó 1 triệu là giành cho con cháu cán bộ công nhân viên cơ tầng, 3 triệu lập khuyến học ở ĐH Dung Thành, dùng hỗ trợ sinh viên nghèo có thành tích xuất sắc.

Tin này đươc Vương Thanh tung ra ngay sáng mùng 1 Tết, khiến cho hiện giờ truyền thông gọi một loạt hoạt động năm nay của Đôn Hoàng là "năm từ thiện", Đôn Hoàng liên tiếp thiết lập hai quỹ từ thiện, cũng là vì hưởng ứng chỉ tiếp chấp chính "bát đại công trình dân tâm" của thành phủ chính phủ Dung Thành.

Đây gọi là có qua có lại mới toại lòng nhau.

Hành động này của Tô Xán còn là để tỏ ý với Vương Bạc, xung đột giữa y và Đào Chử Hồng khiến Vương Bạc không thể không tỏ thái độ rõ ràng với vấn đề đất đai dự trữ, điều này có lẽ đi trái y muốn ban đầu của Vương Bạc. Lúc này Tô Xán tất nhiên phải ngoan ngoãn một chút, nếu không Vương Bạc gọi một cú điện thoại tới thanh toán mình, Vương Uy Uy chắc bị xử lý thê thảm, coi như rèn luyện cho đời hắn sau này đi.

Về tới nhà, Tô Xán làm một bát mỳ rau cải không thịt, chỉ có 2 quả trứng trần, làm y không khỏi nhớ tới bữa sáng hôm đó ở nhà Đường Vũ tại Thượng Hải, ăn mỳ do Mục Tuyền nấu cho, không biết đến bao giờ mới có cơ hội như vậy nữa.

Mấy ngày tết bận rộn tiệc tùng, cứ về nhà là ngà ngà say lăn ra ngủ, giờ mới có thời gian vào mạng, chỉnh lý tin nhắn của facebook, trong đó có một cái của Mark từ tận 3 ngày trước.

"Hi, Tô, tôi đã nhìn thấy phương hướng thành công của chúng ta, một tương lai rộng lớn tráng lệ. Từ trước tới giờ cậu đã làm rất nhiều, còn tôi cảm thấy vẫn chưa hoàn thành tốt vị trí CEO của mình, tôi nghĩ tới lúc để mình tham dự vào khiêu chiến rồi, nếu như tôi đi bước này, ít nhất sẽ có thể chia sẻ áp lực với cậu, mang về tin vui, nếu thất bại cũng không tổn thất gì."

"Mong rằng có thể đem lại cho cậu một niềm vui bất ngờ, chúc cậu Tết xuân vui vẻ --- Mark."

Tô Xán tò mò, không biết Mark mang tới cho mình niềm vui bất ngờ gì đây, nhưng y có cảm giác rất không lành.

Vụ đầu tư của Chiêm Hóa mà được thực thi, Facebook sẽ còn phát triển mạnh hơn đời sau, đương nhiên vì chính sách hạn chế ở trong nước, sức ảnh hưởng của facebook sẽ nhỏ hơn nhiều, phải điều chỉnh lại có phù hợp với tình hình trong nước, nhưng ở bên ngoài, facebook sẽ có tới 1 tỷ người dùng, điều này đại biểu cái gì?

Nó không chỉ là một cái mạng xã hội, còn sẽ là một phương thức sinh hoạt giao tiếp thường ngày của con người, là trang web chia sẻ có lượng thông tin lớn nhất lịch sử mạng internet, thành một loại văn hóa của giới trẻ. Sau này có lẽ người ta chẳng biết hàng xóm cách vách mình là ai, con cái hàng xóm trông mặt mũi như thế nào, nhưng không chừng người ta có bạn bè cách nửa vòng trái đất, chia sẻ cả tâm sự khó nói nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK