- Ngày hôm qua tao đã không gây chuyện với mày, muốn mày biết khó mà lui, hôm nay mày càng quá đáng là sao?
Rồi thở dài:
- Triệu Thừa Ngôn, tao luôn muốn nói với mày một câu, nhưng cảm thấy không nên nói, song giờ không nói không được.
Thái độ của Tô Xán làm Triệu Thừa Ngôn hơi hoang mang, hỏi lại:
- Mày muốn nói gì?
Tô Xán đặt cốc trà xuống bàn, mặt đanh lại, nói gọn:
- Xéo.
Đường Vũ không nhịn nổi nữa rồi, cười phì một cái. Triệu Thừa Ngôn giờ mới biết mình bị người ta đùa như khỉ, giận run rẩy, đặc biệt là Đường Vũ còn ở bên cười, cảm giác mình cứ như thằng ngu vậy:
- Mày nói cái gì?
Đám đằng sau sấn sổ bước tới, nhao nhao nói:
- Dám nói lần nữa không?
- Mày nói lại xem.
Triệu Lập Quân đứng dậy, sừng sững như con gấu, mắt lạnh lùng quét quanh:
- Bảo bọn mày xéo, điếc rồi à?
Khí thế của cảnh sát trấn áp tội phạm bao năm, đám lưu manh nhãi con Xương Quang Thụy hơi chờn, lúc này hai cảnh sát tuần tra đi tới:
- Chuyện gì mà tụ tập ở đây thế này?
Xương Quang Thụy mừng rỡ:
- Anh Vương, anh Mã, người này định đánh bọn em.
Còn lấy thuốc lá ra mời.
Cảnh sát nhận lấy thuốc lá, lạ gì ai là kẻ gây sự, hỏi:
- Hiệu trưởng của các cậu đâu?
- Hiệu trưởng đang ăn cơm với đồn trưởng Dương của các anh, một lát nữa sẽ tới.
Viên cảnh sát lúc này quay sang nhìn Triệu Lập Quân:
- Này người anh em, có chuyện gì vậy?
Hắn vốn có ý hòa giải hai bên, ít nhất là giải tán, dù sao trường Kiến Dương có tiếng ngang ngược rồi.
Ai ngờ Triệu Lập Quân còn chất vấn:
- Các cậu ở phân cục nào?
Tay họ Mã hơi nóng, bên mình có ý tốt, đối phương lại không biết điều:
- Chúng tôi ở phân cục nào thì liên quan gì tới anh, tưởng mình là cục trưởng cục công an à? Có biết đây là đâu không?
Bề ngoài của Triệu Lập Quân có thể khiến bọn lưu manh e sợ, nhưng khó khiến người phe "chính nghĩa" run sợ được, nếu không mặc bộ cảnh phục lên thì chẳng khác gì một tay anh chị.
Có người hô lên kích động:
- Hiệu trưởng tới rồi.
Mọi người quay đầu sang nhìn, thấy một chiếc xe cảnh sát dừng ở bên đường, người lái xe không xuống, ngồi ở ghế phụ lái là Lý Kiến Dương, lão béo nhận ra Tô Xán là thằng nhóc tới nhà máy Long Thịnh phá hỏng chuyện của ông ta, con trai Tô Lý Thành, nói với Lý Kiến Dương. Xương Quang Thụy lập tức chạy đến nói gì đó, Lý Kiến Dương gật đầu, đi tới.
Chỉ là con trai một phó phòng, viện binh cũng chẳng thể to tát được, Lý Kiến Dương gạt đám đông ra, lấy một cái ghế từ tay chủ quán, đặt xuống bên Triệu Lập Quân, ngồi xuống, không thèm ngó tới Tô Xán và Đường Vũ, không khí trở nên ngột ngạt.
Tô Xán kéo tay Đường Vũ đứng dậy lui sâu vào trong quán, tránh tai bay vạ gió.
- Huynh đệ, trông cậu cũng có vẻ là người máu mặt đấy, sao lại đi bắt nạt một đám học sinh.
Không cho Triệu Lập Quân trả lời, giơ một ngón tay ra:
- Thế này đi, tôi thấy thương thế của bọn chúng cũng không nghiêm trọng, song phải bổi thường năm bảy nghìn chứ nhỉ?
Lý Kiến Dương vốn chỉ muốn tới áp trận thôi, nhưng xem bộ dạng Triệu Lập Quân thế kia, không chừng có kẻ muốn xen vào địa bàn của mình, không ra tay không được.
Đường Vũ tròn mắt, chuyện tống tiền trắng trợn thế này cô mới chỉ đường thấy trong TV mà thôi.
Triệu Lập Quân bình tĩnh hỏi lại:
- Lý Kiến Dương phải không?
- À, chính tôi đây.
- Nghe tiếng mày lâu rồi, hôm nay được gặp quả nhiên không tầm thường, ngồi xe cảnh sát thoải mái lắm phải không? Đó là xe của ai, đồn trưởng Dương à?
Phía bên trường học đã bị đánh động, vài giáo viên xuất hiện ở cổng trường, nhìn thấy có xe cảnh sát tới thì thở phào, đợi cảnh sát xử lý.
- Cho mày biết, ngồi trong cái xe đó dù là ai thì cũng không tới lượt mày quản, mày nên lo cho cái thân của mày đi.
Triệu Lập Quân không thèm nói với hắn nữa, lấy di động ra, bấm số, bên kia vừa nhận máy là quát:
- Cao Chân, là tôi đây! Lập tức dẫn người tới trường Nhị Thập Thất Trung cho tôi, cái gì mà cái gì? Xã hội đen tụ tập vây đánh học sinh, không muốn làm nữa à?
Lý Kiến Dương cười nghiêng ngả:
- Giỏi, quy kết tôi vào xã hội đen rồi. Trâu bò đấy, ngay phó cục trưởng Cao Chân cũng gọi tới rồi. Huynh đệ à, cậu là thần thánh phương nào đấy, tôi có mắt không tròng đắc tội với cậu, cho xin lỗi nhé, cậu đừng chấp.
Cao Chân là phó cục trưởng cục công an Dung Thành, ở thành phố này người có thể quát tháo sai bảo Cao Chân như vậy đại khái chỉ có hai người, một là Phó Ngọc Xuân sở trưởng sở công an tỉnh, hai là Triệu Lập Quân tân cục trưởng cục công an Dung Thành, đều là lãnh đạo trực tiếp. Phó Ngọc Xuân thì hắn cùng ăn cơm rồi, còn người trước mắt này bảo là Triệu Lập Quân quá nực cười.
- Đừng tưởng rằng vờ vịt quát tháo vào điện thoại là có thể dọa dẫm được người khác. Lý Kiến Dương này còn chuyện gì chưa thấy qua.
Đám Triệu Thừa Ngôn vừa rồi bị Triệu Lập Quân gọi điện thoại làm giật mình, nghe Lý Kiến Dương nói vậy mới hiểu đối phương cáo mượn oai hùm, cũng cười theo vô cùng khả ố.
Lý Kiến Dương cười dứt lại giơ một ngón tay lên:
- Huynh đệ, là đồng đạo, tôi vốn không định quá đáng, nhưng cậu không biết điều, cho cậu 10 phút, sau 10 phút có trời tới cũng vô ích. Mẹ nó, chủ quán, còn chưa mang nước ra đây, không muốn làm ăn nữa à?
Chủ quán sợ sệt mang trà lên, sau đó lùi nhanh vào nhà, lúc này quán không còn khách khứa nào khác nữa, ngoài vỉa hè chỉ có hai người ngồi uống trà, trong nhà có Tô Xán và Đường Vũ, không khí hết sức quái dị, những người ở xa không nghe thấy họ đối thoại đều đưa mặt nhìn nhau, chẳng hiểu mô tê gì.
Mười phút qua đi, Lý Kiến Dương đứng dậy bóp tay răng rắc:
- Ngại quá huynh đệ à, đến giờ rồi, xem ra hôm nay cậu phải để lại vài thứ ở đây.
Gần như chớp mắt đó, mười mấy xe cảnh sát hú cói chớp đèn đỏ phóng vào khu phố, người qua đường hoảng hốt né tránh, đám người Triệu Thừa Ngôn sợ hại tụ hết cả lại bên Lý Kiến Dương, nhìn quanh.
Tiếng xe cảnh sát mở rầm rầm, không ngừng có cảnh sát bước ra, tiếng loa phong thanh chỉ huy.
Triệu Lập Quân rút súng bên hông ra, đá một phát làm Lý Kiến Dương cả người lẫn ghế đổ lăn ra đất, lên đạn "rắc" một cái:
- Cha mày chính là Triệu Lập Quân đây, có tin tao bắn vỡ sọ không?
Tiếp theo đó chẳng hề có chống trả kịch liệt, chẳng có máu đổ, chỉ có mây đen kéo tới, bầu trời có vẻ muốn mưa.
Lý Kiến Dương vừa bị Triệu Lập Quân đá ngã, hắn vừa định vùng đứng dậy thì lập tức có bốn năm cảnh sát xông lên ấn bốn chân tay của hắn, Triệu Lập Quân đạp lên lưng Lý Kiến Dương, lúc này Lý Kiến Dương biết là hàng thật 100% rồi, không dám ho he gì nữa.
Triệu Lập Quân cũng thầm kinh hãi, vừa rồi bốn năm người giữ mà thiếu chút nữa để Lý Kiến Dương suýt bậ dậy được, đủ thấy hắn không hổ danh "võ lâm cao thủ", vừa rồi mà đánh tay đôi, không biết mình chống được mấy hiệp nữa. Cục trưởng cục công an mà bị đấm vỡ mũi ra thì sau này còn mặt mũi nào chỉ huy cấp dưới.
Đám học sinh trường Kiến Dương cực kỳ có "kinh nghiệm", đều ngồi cả xuống đưa tay ôm đầu.
Ba tên Triệu Thừa Ngôn, Tiền Long, Lương Tiêu kinh hoàng nhìn quanh, bị tiếng loa cảnh sát hô "buông vũ khí ngồi xuống đất" mấy lượt mới run run ngồi xuống.
Tình hình đã được khống chế, giáo viên trong trường phối hợp với cảnh sát giải tán học sinh, số người thở phào nhẹ nhõm ít, số chép miệng, thầm chửi đầu voi đuôi chuột thì nhiều, tưởng hôm nay có trò hay để xem rồi, ai ngờ kết thúc như vậy.
Lý Kiến Dương bị còng tay, đích thân Triệu Lập Quân nhét vào chiếc Santana, còn có cả phóng viên vác máy quay ghi lại cảnh này, còn cả cảnh một đám người quỳ dưới đất gậy gộc vứt bừa bãi.
Nghe đâu sau này làm thành phim tài liệu, tạo dựng lên hình ảnh nhân vật anh hùng chống thế lực xã hội đen, Triệu Lập Quân thi thoảng lại tổ chức trong cục xem "học tập".
Đoạn vĩ thanh đó, chẳng ai chú ý Tô Xán và Đường Vũ đã rút tới góc đường quan sát cảnh trấn áp tội phạm, Tô Xán lợi dụng cơ hội nắm lấy tay cô.
Đứng dưới hàng cây ngô đồng, Tô Xán muốn nắm bàn tay mềm mại đó cho tới mãi mãi sau này, cho tới khi hàng rào sắt phía sau rỉ sét, tới khi cả hai già nua tóc bạc.