- Tô Xán, hình tượng của cậu trong lòng tôi sụp đổ thê thảm rồi có biết không, vừa rồi nhìn cậu đứng dưới ánh đèn, miễn cưỡng có thể xo được với người ta, giờ thì out rồi.
Tô Xán nghiêng đầu, chỉ:
- Ông ấy à, không lâu nữa mình sẽ và ông ấy ăn cơm.
Lâm Lạc Nhiên bĩu môi:
- Bữa cơm tối cùng Chiêm Hóa là... Hả, ý cậu là?
Tô Xán không thích khoe khoang hay khoác lác, nếu y nói thế thì chắc chắn không phải đùa, Lâm Lạc Nhiên và Đường Vũ đều ngây ra nhìn y.
Ánh đèn đường dìu dịu, chàng trai ngồi giữa hai cô gái, khu KTX gần đó có người đang luyện violon bản lt;lt;wintergt;gt;, lúc này không có tuyệt rơi, đủ tạo thành khung cảnh lãng mạn.
Những sinh viên đi qua, thực sự hận không lôi Tô Xán ra pháp trường xử bắn, tài nguyên mỹ nữ đã hiếm, y còn một mình độc chiếm hai đại mỹ nữ, không phải tội ác nhân loại là cái gì?
Đại ca đại tỷ à, ghế dài kiểu Âu không phải để dùng vào mục đích đó, ba người coi chừng khiến nó không chịu nổi gánh nặng, phải nghỉ hưu sớm vài ba chục năm, phải nghĩ cho con cháu đời sau chứ.
9 giờ 40, Tô Xán và Đường Vũ tiễn Lâm Lạc Nhiên lên xe taxi ra sân bay.
Lâm Lạc Nhiên cứ thế rời Thượng Hải, mang tới cho Vương Uy Uy một tin tức mang tính chấn động.
Trước khi lên xa, Lâm Lạc Nhiên quay lại nói:
- Hôm nay rất vui, món ăn vặt ngoài ĐH Thượng Hải không tệ, thực sự muốn mỗi ngày cùng cả hai đi học rồi tan học đi ăn cơm thế này. Tô Xán, tiếp tục phấn đấu nhé, sau này tụ họp với bạn học, chúng tôi mang cậu về khoe lấy thể diện, vinh nhục của bản tiểu thư và Đường Vũ đặt cả lên cậu đó. Nếu nhớ tôi thì trốn Đường Vũ lén gọi điện cho tôi nhé. Đường Vũ, trông kỹ Tô Xán, chỉ được cho mình mượn thôi đấy. Thôi nói nữa muộn giờ bay mất, bái bai.
Tô Xán dở khóc dở cười, nha đầu này thật không còn lời nào để nói, đợi taxi đi rồi, mới phân trần với Đường Vũ:
- Nha đầu đó cứ thích đùa.
Đường Vũ biết đó không hoàn toàn là đùa, nhưng chỉ cần không đi quá giới hạn cô có thể chấp nhận, cô tin Tô Xán, chỉ cười khoác tay y đi về:
- Một bữa cơm với Chiêm Hóa thì có bao nhiêu tác dụng chứ?
Tô Xán có thể ăn cơm cùng nhân vật hàng đầu giới tài chính Thượng Hải như thế, Đường Vũ rất vui. Sinh viên thời đại học sáng nghiệp kiếm tiền khá nhiều, giống học viện kinh tế có cả đống sinh viên thường ngày lái xe tới nghe giảng, đa phần là con cái nhà doanh nghiệp lớn, trưởng thành sớm, cao trung hoặc đại học đã bắt đầu lập công ty tự mình vật lộn kiếm kinh nghiệm, hiện giờ tới trường chỉ để kiếm cái bằng thôi.
Thế nên Đường Vũ không phản đối Tô Xán vừa kinh doanh vừa đi học, tuy nói Tô Xán thể hiện thực lực nhất định sẽ khiến áp lực của cô trong gia tộc giảm đi rất nhiều, nhưng Đường Vũ lo Tô Xán quá chú trọng lĩnh vực thương nghiệp, chú trọng thực tiễn xã hội, bỏ qua học tập lý luận trong trường.
Với cô gái có tư duy chính thống như Đường Vũ, chỉ có học tập tốt, tạo nền tảng vững chắc sau này mới tiến xa được.
Hơn nữa, cô thấy thành tích của Tô Xán bây giờ có cảm giác ngồi tên lửa vậy, thật khó tin, liệu Tô Xán có đang cố gắng quá mức không, với một sinh viên đại học mà nói, phải gánh vác trách niệm và gánh nặng như thế liệu có quá lớn không?
- Năm 95, Khổng Phủ Yến đoạt tiêu vương quảng cáo, trong một đêm quảng cáo "uống rượu Khổng Phủ Yến, làm văn chương thiên hạ", làm xí nghiệp không tên tuổi này được nhà nhà biết tới, tiêu thụ đạt tới mức không ai ngờ, nhảy vọt lên thành một trong ba xí nghiệp rượu toàn quốc, có thể nói là một đêm thành danh.
Tô Xán giải thích ý tưởng của mình:
- Cho dù rất nhiều người nói đây chỉ là chiêu trò thu hút ánh mắt người khác, nhưng không thể phủ nhận đây là một màn marketing cực kỳ thành công. Thị trường Trung Quốc là độ nổi tiếng chính là sức sản xuất, chỉ cần nổi tiếng, tài nguyên quan hệ nhân tế sẽ cuồn cuộn đổ tới. Đây là một loại nghệ thuật qua lại với truyền thông. Làm kinh doanh, cần có thái độ chuyên nghiệp và tinh thần giải trí mới có thể nâng thương hiệu lên mức cao nhất.
Đường Vũ gật đầu, giáo viên trong trường cũng đã lấy ví dụ này phân tích trên lớp:
- Nhưng tiếp theo xí nghiệp này cũng xuất hiện vấn đề, quyết sách mở rộng mù quáng một cách sai lầm, làm xí nghiệp nhanh chóng rơi vào khốn cảnh. Không chỉ thế cả nghiệp rượu và xí nghiệp VCD đều điêu đứng, bữa tối với Chiêm Hóa có thể tạo thế, nhưng có vết xe đổ ấy, không thành vấn đề chứ?
- Thứ nhất là tiêu vương ĐTH TW và bữa tối của Chiêm Hóa không giống nhau, từ ảnh hưởng và quy mô đầu tư đều ít hơn nhiều. Tiêu Vương nhắm vào toàn quốc, còn sức ảnh hưởng của Chiêm Hóa chỉ nằm trong giới tài chính và giới thời thượng ở tam giác Trường Giang, phù hợp với định vị của tạp chí. Thêm nữa, người đạt Tiêu Vương vì quá mù quáng, đầu tư lượng lớn tài chính khiến kết cấu sản nghiệp xảy ra vấn đề lớn, làm trái lương tâm thu lợi bị bại lộ, gây ra hậu quả xấu cho thương hiệu, bị đảo thải khỏi thị trường. Vcd Ái Đa cũng từ thịnh chuyển suy do bối cảnh sản nghiệp và khuếch trương nhanh hình thành mâu thuẫn căn bản, thị trường đã gần bão hòa lại mở rộng, khiến giá cả giảm, tỉ lệ lợi nhuận thấp không bù lại được chi phí đầu tư, cổ đông nội bộ xung đột nên mới thất bại thảm hại.
- Còn tạp chí mà nói là một sản phẩm tương đối đặc thù, không cần lo chuyện càng mở rộng chất lượng càng suy giảm từ đó ảnh hưởng tới thương hiệu không gượng dậy nổi, nó cần tạo thế, mở rộng kênh tiêu thụ, chuyện này không tác động tới nội dung tạp chí.
Đường Vũ phản đối:
- Hừm, đừng nghĩ em không biết, nội dung làm đầu là thiết luật, còn tạp chí lấy kinh doanh quảng cáo làm trung tâm cuối cùng khiến tạp chí lạc lối mà thất bại.
Lần đầu tiên tranh luận với Đường Vũ chuyện kinh doanh, Tô Xán thấy rất thú vị:
- Thế nên anh mới nói là phải kiêm cả tinh thần nghề nghiệp và tinh thần giải trí.
- Tô Xán, rốt cuộc tương lai anh muốn làm gì?
Đường Vũ đứng lại trước cửa KTX, tuy bọn họ mới năm thứ nhất, nhưng Đường Vũ là cô gái luôn lo xa, đường đi tương lai cô đã có dự định sẵn.
- Vừa rồi chúng ta nói chuyện Tiêu Vương, từ Tiêu Vương các đời có thể nhìn ra vấn đề các xí nghiệp dân doanh TQ, tạm bỏ đi ẩn họa trong nội bộ, thì nỗi đau vẫn tới từ bên ngoài. Xin vay vốn khó, lên TTCK khó, phát hành công trái khó, đó là ba cái khó làm xí nghiệp dân doanh TQ khó lớn mạnh, anh thấy nhiều xí nghiệp có tiềm lực vì thế mà chết yểu, huy động vốn khó khăn là vấn đề lớn nhất của họ.
- Lần này anh cạnh tranh được bữa tối cùng Chiêm Hóa là nhờ hợp tác với người cho vay nặng lại, thông qua họ anh hiểu được phần nào về vốn dân gian. Nhiều xí nghiệp vì không vay được vốn ngân hàng mà phải mạo hiểm đi vay vốn dân gian,
Tô Xán cười nhìn thẳng vào hai mắt long lanh như mắt nai của Đường Vũ, cô bé này khi nghe giảng đều có thần thái như vậy:
- Năm 1998, hai sinh viên còn chưa tốt nghiệp tới công ty Sun kể mộng tưởng sáng nghiệp của bọn họ với người đồng sáng lập công ty. Kể nửa ngày trời, ông già không hiểu, nhưng lại bì mộng tưởng và nhiệt huyết của bọn họ cảm nhiễm, nói với họ:" Tôi không hiểu mô hình thương nghiệp của các cậu, trước tiên cho các cậu tấm chi phiếu này, nửa năm sau nói với tôi các cậu làm được gì?". Thế là dựa vào 200.000 USD, hai người bọn họ đã tạo ra Google bây giờ, mà 200.000 USD kia đã biến thành 300.000.000 USD.
Đường Vũ hiểu ngay:
- Anh muốn làm Thiên sứ đầu tư - Angel Investment à?
( *** VCD Ái Đa không phải Ái Đạt của Trương Khác nhé)