Mục lục
Đại Niết Bàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn bốn mươi nam sinh toàn bộ bị phạt phơi nắng giữa sân, còn Tương Thạch Trung đứng trong bóng râm hả hê nhìn. Nữ sinh lớp số năm đứng ở xa, bọn họ lúc nãy cũng cười rất to, tuy được "khai ân" song không có ai cảm kích Tương Thạch Trung hết.

Nữ sinh có đánh giá chung với kẻ thích ngắm đùi nữ sinh, thích dùng các loại phương thức quái đản hành hạ học sinh này là: Tâm lý biến thái.

Có nữ sinh hiếu sự bới móc chuyện của Tương Thạch Trung thời học ở Nhất Trung, nhìn trộm nữ sinh thay đồ thể dục bị phòng giáo dục xử lý, thời đại học hình như tán tỉnh hoa khôi trường gây xôn vao, kết quả vì hành vi quá đáng bị đám hộ hoa sứ giả đánh cho một trận, nhốt vào nhà vệ sinh.

- Loại biến thái như vậy mà cũng cho đi dạy học, cho đi tù mới đúng.

Lý Lộ Mai tức tối nói, lúc này Tuong Thạch Trung trong miệng các nàng đã thành "tội phạm" rồi.

Vừa mới chạy bốn vòng, mỗi vòng là 800 mét, lại phơi nắng như thế, thực sự không sao chịu nổi, những nam sinh thể chất hơi kém một chút, có dấu hiệu trúng nắng.

Tô Xán cũng thấy tên này quá đáng lắm, dù bọn họ cười như thế là sai, song giáo viên phải có tố chất sư phạm, sao có thể trừng phạt học sinh như kẻ thù, Tô Xán đưa tay sờ tóc, nóng tới rán trứng được rồi.

Khi nhóm Lý Lộ Mai còn đang hùa nhau chửi bới Tương Thạch Trung thì Trần Linh San im lặng nhìn nam sinh bị phạt, khẽ cắn môi nói với Lý Lộ Mai:

- Đi theo mình.

Lý Lộ Mai hơi tò mò đi theo Trần Linh San, tới căng tin nhỏ gần đó, Trần Linh San mua một chai coca, một chai hồng trà lạnh Húc Nhật Thăng.

Lý Lộ Mai lắc đầu chỉ:

- Mình không uống cái đó, mình uống cái kia.

- Không phải mua cho bạn.

Trần Linh San mặt phớt hồng, may mà trời nắng nên không rõ lắm.

- Không mua cho mình còn gọi theo...

Lý Lộ Mai giận dỗi, tiếp đó nghĩ ra chuyện gì, không dám tin thốt lên:

- Oh my god! Linh San, bạn sẽ gây shock đấy.

Khi đó Tiêu Vân Vân mua coca cho Tô Xán gây nên một hồi phong ba, Tiêu Vân Vân còn chuyển trường sớm hơn cả Đường Vũ, mà sức ảnh hưởng của Trần Linh San vượt trội Tiêu Vân Vân, quan hệ giữa hai người có tin đồn từ lâu, sau tiệc sinh nhật của Trần Linh San, quan hệ hai bên càng khiến người ta hoài nghi, mấy chị em từ thời tiểu học, sơ trung của Trần Linh San còn kéo tới lớp số năm xem mặt Tô Xán.

Hiện giờ trước mặt bao người Trần Linh San đưa nước cho Tô Xán, như thế tấm màn ám muội giữa hai người xem như bị xé toạc, lời tiên đoán Trần Linh San không thể bị đánh hạ thời cao trung sẽ bị phá bỏ, rất nhiều trái tim sẽ tan vỡ.

Nhưng Lý Lộ Mai lại hưng phấn liếm môi.

Trần Linh San và Lý Lộ Mai mang đồ uống lại thao trường, đi tới phía nam sinh bị phạt đứng, những người xung quanh há mồm ra.

- Mấy người trước đó nói mình đẩy người ta ra ngoài, giờ mình khiến đám con gái đó câm mồm.

Trần Linh San nắm chặt hai chai nước, hít sâu một hơi hạ quyết tâm đi tới.

Lý Lộ Mai nhìn Trần Linh San, cảm giác cô bạn mình như mũi tên đã rời cung, mang khí thế xuyên phá tất cả, cô tự hỏi bản thân không có dũng khí ấy.

Nữ sinh đằng xa kéo tay nhau:

- Mọi người mau nhìn Linh San.

Tới trước mặt đám nam sinh, Trần Linh San giơ hai chai nước ra cho Tô Xán và Tiết Dịch Dương:

- Hồng trà và coca, các bạn muốn uống loại nào?

Nam sinh bị phạt đứng đều sững sờ.

Tiết Dịch Dương làm bộ mặt ngây ngất:

- Hạnh phúc chính là đây.

Người đứng ngoài thao trường nối nhau phát ra những tiếng kêu khó tin, nam sinh lớp năm lại thấy mình sắp sụp đổ.

Không trách bọn họ được.

Dưới mùa hè nắng chói chang này, chạy bốn vòng quanh thao trường, lại bị phạt phơi nắng gần 20 phút, mồ hôi mang theo gần hết tể lực, ý chí và tinh thần đã tới mép bờ sụp đổ, có một nữ sinh mặc áo thun ba lỗ thuần vải, quần short thể thao ngắn, đi giày vải đáng yêu, toàn thân tỏa ra múi hương nhè nhẹ, mang tới đồ giải khát mát lạnh, cô gái đó lại còn là đối tượng mà ngươi thầm yêu, dứt khoát đó là thiên đường.

Nhưng đối tượng mà cô gái đưa nước lại là một người con trai khác, sự sụp đổ sẽ diễn ra nhanh gấp bộ, mặt trời như phát ra lửa bi phẫn thiêu đốt, mấy nam sinh lảo đảo, hiển nhiên không chịu nổi sự đả kích cả thể xác lẫn tâm linh này.

- Mình uống hồng trà.

- Vậy mình uống coca.

Tiết Dịch Dương biết thân biết phận để Tô Xán chọn trước:

- Linh San, mình ngưỡng mộ bạn suốt đời.

- Đừng hiểu lầm, không phải vì bạn.

Mọi người giương lỗ tai lên như tai lừa, mắt đổ dồn vào cả Tô Xán.

Trần Linh San nhìn sang Tô Xán, mi hơi rung rinh, cao ngạo nói:

- Cũng không phải vì bạn.

Mọi người đều không hiểu, thế là vì sao.

Trần Linh San "hừ" một tiếng:

- Chẳng qua mình ngứa mắt với hành vi của Tương Thạch Trung thôi.

Thì ra công chúa Trần Linh San lên tiếng kháng nghị cho bọn họ rồi! Thì ra cô dùng hành động thực tế để thể hiện sự bất mãn giành cho đám nam sinh vô tội bị phạt, không thể phản kháng.

Lúc này dù thân ở sa mạc mênh mông, nhưng tâm tình lại như ở ốc đảo xanh mát.

Trước đó mọi người cho rằng không ai vượt qua được Đường Vũ nữa rồi, Đường Vũ rời đi để lại cho bọn họ khoảng trống lớn, nuối tiếc sâu đậm, dấu ấu về cô lớp trưởng lạnh lùng nghiêm nghị mà ưu tú, dù Trần Linh San không thể sánh bằng.

Thế nhưng thời khắc này, khoảng cách đó bị biến mất, vốn tưởng rằng không còn Đường Vũ, trong trường không còn cô gái nào khiến người ta khó quên như vậy nữa.

Ngày hôm nay toàn thể nam sinh lớp số năm không bao giờ quên, vào ngày mùa hè nóng bức đó, cô gái bề ngoài dịu dàng, nội tâm cương nghị, tỏa ra mùi hương thơm mùi táo mãi mãi in sâu trong lòng họ.

Tương Thạch Trung ngồi tránh nắng đứng bật dây, cái còi đáng ghét "toét" liền mấy tiếng:

- Mấy cậu đang bị phạt hay là hưởng thụ, không được uống.

Tương Thạch Trung mặt âm trầm nhìn Trần Linh San, bây giờ càng cảnh tình cảm hắn càng ghét, càng là cô gái xinh đẹp hắn càng không ưa, châm chích:

- Sao, nhà cô lắm tiền lắm hả? Muốn khoe khoang sao không mua cho bọn chúng mỗi người một chai đi, xinh đẹp một chút thì tưởng mình hay ho lắm à.

Trần Linh San mặt đỏ gay, tay run run, cô không dám cãi lại giáo viên.

Tô Xán rời hàng bước lên trước mặt Trần Linh San:

- Không phải do bạn ấy, là em nhờ bạn ấy mua.

Trần Linh San ngạc nhiên, lòng tràn ngập dịu ngọt, nhìn bóng lưng Tô Xán.

Tương Thạch Trung cười khẩy:

- A, vậy xem ra nhà các cậu có tiền lắm, học sinh ba lớp đang khát đây, muốn uống à, mua hết cho học sinh ba lớp mỗi người một chai coca thì tôi sẽ cho uống.

Chỉ vào cái cây dong cổ thụ bên thao trường, nơi đó có đám học sinh ngồi nghỉ:

- Còn được ngồi đó uống. Nếu không tôi phạt cả cô ta tội chống đối giáo viên, còn các cậu nữa, phạt gấp đôi.

Trần Linh San không sợ bị phạt, song vì mình Tô Xán bị phạt thêm, trời nắng thế này, đứng lâu thế nào cũng bệnh, toàn bộ đã tới giới hạn rồi.

- Dịch Dương, đi với tao.

Tô Xán gọi:

- Ok.

Tiết Dịch Dương lúc này bị Tương Thạch Trung làm sôi máu rồi, cùng Tô Xán bỏ đi, còn hậu quả, hắn không thèm.

Tương Thạch Trung đang hả hê, chuẩn bị tiếp tục xỉ nhục đám nam sinh này thì Tô Xán và Tiết Dịch Dương bỏ đi làm hắn trố mắt, chỉ đám còn lại:

- Bọn chúng không về thì các cậu cứ đứng đây đi, đứng cho tới khi tan học thì thôi, hai đứa này dám ngang nhiên trốn tiết. Còn cô, đứng luôn đi.

Dụng tâm hắn rất độc ác, bắt toàn bộ gánh chịu vì hai người Tô Xán, như vậy hai người Tô Xán sẽ bị toàn bộ học sinh trong lớp xa lánh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK