Căn nhà của Tô Xán hoàn toàn chưa có bất kỳ đồ đạc nào hết, chỉ tường sơn trắng, sàn nhà gỗ, có một phòng khách nối liền với nhà ăn và bếp, hai phòng ngủ, một lớn một nhỏ, một nhà vệ sinh và một phòng tắm. Bỏ đi vị trí địa lý của tòa nhà thì không khác gì một căn nhà của viên chức tầm trung, vừa vặn cho gia đình hai vợ chồng và một đứa con, so với biệt thự nhà Đường Vũ thì chỉ bằng một phần tư mà thôi, nhưng Tô Xán thích không gian nhỏ hẹp ấm cúng như thế.
Điểm đặc biệt duy nhất của căn nhà này có lẽ là bếp thiết kế một mặt làm vòng cung hướng ra phòng khách kiểu một quầy bar, một phần hướng ra ngoài ban công, tạo ra không gian thoáng đãng không tù túng như đa phần nhà bếp truyền thống.
Nhà bếp này chính là chỗ Lâm Lạc Nhiên thích nhất, suốt cả chiều tính toán chỗ để tủ lạnh ra sao, lò vì sóng và lò nướng thế nào, còn muốn lắp cả hệ thống hút mùi, tích cực vô cùng.
Tô Xán chủ yếu kiểm tra hệ thống điện, nước, vệ sinh, cửa nẻo có chắc chắn không, sàn gỗ có chỗ nào ọp ẹp không, không tốn nhiều thời gian, sau đó là ngồi nghe Lâm Lạc Nhiên say sưa kể về căn nhà bếp trong mơ của mình ra sao.
Thời gian thoắt một cái đã tới gần sáu giờ, Tô Xán đang ngồi ở quầy bar trong bếp đứng dậy nói:
- Đi thôi, mình sẽ khao bạn một bữa thật ngon, coi như vừa rửa xe vừa trả công tư vấn.
Lâm Lạc Nhiên khẽ hừ một cái, cầm túi sách lên làu bàu:
- Càng giàu càng keo kiệt.
Tô Xán đi tới trước cầu dao điện, cười nói:
- Vậy thì tính chuyện cái xe thôi nhé, đằng nào chúng ta làm gì thì Đường Vũ cũng sẽ sửa khác đi, bạn cũng biết mà tính cô ấy thế nào mà… hơi đặc biệt.
Nói tới đó còn quay sang suỵt khẽ với Lâm Lạc Nhiên một cái, nói đùa:
- Câu này đừng nói với cô ấy nhé.
Nhưng Lâm Lạc Nhiên không có chút hứng thú vui đùa nào, lòng đột ngột trào dâng sự chua xót khó chịu, biết nói làm sao đây, giống như ở nhà bên nuôi một con chó nhỏ, con chó đó hay chạy sang nhà cô chơi, cô cho nó ăn, chơi với nó, đùa với nó, cả hai đều rất quấn quit nhau, rất vui vẻ, nhưng chỉ cần chủ của nó gọi một tiếng, con chó quay đuôi bỏ chạy về bên chủ, không thèm để ý mình cô đơn hụt hẫng thế nào.
Tâm trạng hiện giờ của Lâm Lạc Nhiên là như thế.
Cô là cô gái rất cảm tính, tâm trạng biến đổi nhanh vì thế chỉ một câu nói của Tô Xán đã nát niềm vui suốt cả buổi chiều của cô, thậm chí nghĩ lại, chỉ khiến cô xót xa hơn.
“Tạch” một tiếng, Tô Xán tắt cầu dao điện làm Lâm Lạc Nhiên giật mình, Tô Xán đã đi ra tới gần cửa còn chưa để ý tới tâm trạng thay đổi của Lâm Lạc Nhiên.
Lâm Lạc Nhiên quay đầu lại, cả phòng tối đi, nhưng dưới ánh hoàng hôn, trông càng có không khí một ngôi nhà, kia là chỗ cô giả tưởng vị trí đặt bếp nướng, còn bên này cô muốn được treo rèm cửa xanh da trời, muốn dùng tủ quần áo rộng, cô mong muốn treo nhỏ lan trong nhà, cô tưởng tượng màu sắc của bồn tắm, cô thích căn phòng không rộng này, khi trời tối đi, chỉ còn lại thế giới ấm áp của hai người với một ngọn đèn nhỏ.
Nhưng chỉ thêm mấy bước chân nữa thôi, khi đi ra khỏi đây, cánh kia kia đóng lại, tất cả đều ngăn cách bên trong, lần sau mở ra nữ chủ nhân thực sự của nó có khi sẽ biến nó theo phong cách khác hẳn cô muốn.
Cũng giống như con chó kia cũng quay về bên chủ.
Cô không cam tâm.
Tô Xán thấy Lâm Lạc Nhiên chưa đi theo mình thì quay đầu lại, hỏi:
- Sao thế, đi thôi.
Lâm Lạc Nhiên mặt hơi cúi xuống:
- Tô Xán, quay người đi.
- Hả?
Tô Xán nghe rõ nhưng không hiểu gì:
- Quay đi, đã bảo quay đi thì cứ quay đi.
Lâm Lạc Nhiên bực tức đi tới, đẩy vai Tô Xán một cái, sau đó đưa tay ra, ôm lấy Tô Xán từ đằng sau, áp đầu lên lưng y.
Hai tay tay trắng mịn nhưng lành lạnh của Lâm Lạc Nhiên từ sau vươn ra ôm lấy ngực y, một mùi thơm dịu ngọt từ cơ thể thiếu nữ cùng với cảm xúc từ lưng truyền tới, êm ái, mềm mêm, tê tên, như có điện tỏa ra từ chỗ tiếp xúc, làm hormone nam tính của Tô Xán thoáng cái tuôn ra ào ạt. Cuối thu thời tiết thi thoảng có một ngày nóng lại, hôm nay là ngày đó, quần áo hai người rất ít, không cách nào che giấu được nhiệt độ cơ thể hai người.
Chỉ một thoáng hoảng hốt do dự, Tô Xán đưa tay lên nắm lấy bàn tay Lâm Lạc Nhiên, vuốt nhè nhẹ. Hai người giống như đôi tình lữ đang âu yếm nhau, tạo thành khung cảnh ngọt ngào dưới ánh hoàng hôn bốn bề vắng lặng.
- Tô Xán, phải làm sao bây giờ... Đột nhiên tôi ghen tỵ với Đường Vũ quá.
Lâm Lạc Nhiên cắn môi dưới, nhưng môi trên lại giảu lên, đôi mắt linh động lúc này giống như ánh sao dưới nước, thi thoảng dần dởn phát ra ánh sang nhẹ.
Nam nhân có tiền là một chuyện, dùng số tiền đó vì nữ nhân của mình là chuyện khác, hai người đó yêu nhau cũng phải được 5 năm rồi đi, Lâm Lạc Nhiên không phải cô gái ngây thơ, nhìn Đường Vũ mỗi ngày một trở nên quyến rũ, nhất là đôi mắt như chuyển từ dòng sông băng giá thành hồ nước thu long lanh có thể dìm chết nam nhân trong đó, có thể đoán hai người này đã đột phá bước cuối cùng lâu rồi, không cần bằng mọi cách lấy lòng nữa, vậy mà …
Đã có lúc cô mừng thầm vì khiến Tô Xán sinh tình cảm với mình, nhưng đem so với tình cảm Tô Xán giành cho Đường Vũ thì nó ít ỏi tới đáng thương, thậm chí nếu mình không thi thoảng gọi điện tới, có lẽ tên bạc tình này quên mất cả sự tồn tại của mình.
Vì thế mà cô ghen tỵ, chuyện này có nguyên nhân đột phát, cũng do tích lũy lâu dài.
Tô Xán không biết phải trả lời Lâm Lạc Nhiên thế nào, liền im lặng.
Lâm Lạc Nhiên lấy trán dụi dụi vào lưng Tô Xán, như con mèo con làm nũng với chủ vậy:
- Còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?
Tô Xán gật đầu:
- Còn nhớ, bị ai đó dọa móc mắt mà, làm sao quên được.
- Ai bảo cậu nhìn người ta như vậy, tôi chưa hành động thực tế là may cậu rồi.
Lâm Lạc Nhiên nhớ lại tình cảnh hôm đó, tâm trạng nặng nề cũng nhạt đi phần nào:
Ở quán game tồi tàn của thành phố nhỏ đó, gặp cô gái vốn không thuộc về nơi này, đôi mắt như bảo thạch đó một dạo làm Tô Xán mất ngủ tơ tưởng mấy ngày.
- Còn nhớ cái lần mình bị thương ở bụng, lúc nằm viện buồn tẻ thì chả thấy bạn đâu, đến khi về nhà đi học rồi, lại kéo đám Uy Vũ tới thăm, kể toàn chuyện cười nhạt thếch.
- Lúc đó cậu như cái đầu gỗ ấy, uổng phí nước bọt của tôi, con người cậu chẳng có chút tình thú nào cả, tôi kể truyện nửa ngày trời mà chẳng cười lấy một cái, thật tổn thương tự tôn của người ta.
Lâm Lạc Nhiên nhéo ngực Tô Xán một cái.
Tô Xán “á” một cái, nha đầu điên này nhéo thật đau, giống y như Đường Vũ vậy, đám con gái sao cứ thích cấu nhéo người ta như thế:
- Bạn thực sự không khiếu kể chuyện cười gì hết, nhìn xem Tiểu Ngũ và Uy Uy có cười không? Hơn nữa tôi vừa mổ xong chưa lâu, có ai lại kể chuyện cười như thế, muốn giết người ta chắc?
Không gian yên tĩnh, hai người bọn họ cứ thế nói chuyện ở Hạ Hải, tay Lâm Lạc Nhiên đặt lên ngực Tô Xán, như cảm thụ nhịp đập từ tim y, Tô Xán nắm nhẹ tay cô ngửi mùi hương thơm từ cơ thể mềm mại, sự lúng túng trước đó như bị hòa tan.
Năm năm đã trôi qua rồi, thời gian như bóng câu qua cửa, từ mỗi ngày trời tờ mờ sáng, thức dậy, đi lên chiếc xe bus số 8 đi vòng quanh thành phố. Trời lạnh, xe cũ kỹ chẳng có điều hòa, lạnh tới cửa sổ xe như phủ một tầng sương, làm người ta phải rụt cổ lại.
Khi đó trời rất xanh, thế giới như chẳng bao giờ thay đổi, chẳng bao giờ nghĩ tới ngày rời khỏi thành phố đó. Vậy mà chớp mắt một cái đã học đại học, mở công ty ở thành phố trung tâm tài chính cả Trung Quốc, nơi thu hút vô vàn nhân tài toàn quốc tới hiến dâng năm tháng thanh xuân.
Từ nữ sinh trường trung học mỗi ngày làm người ta lơ đễnh nhìn một cái khiến nam sinh thầm có tình cảm vui vẻ mấy tiết liền, tới giờ thành cô gái ngày càng điên đảo chúng sinh.
Vẻn vẹn chỉ năm năm.
Cả hai chìm trong hồi ức tuổi trẻ non dại đẹp đẽ một thời gian dài không nói gì, cuối cùng Lâm Lạc Nhiên phá tan không khí tĩnh lặng:
- Tôi luôn có một suy nghĩ... Cậu nói xem, nếu như tôi gặp cậu sớm hơn Đường Vũ... Liệu kết quả có khác đi không?
Lâm Lạc Nhiên