Bầu trời ngàn dặm không mây, thời tiết rất đẹp.
Che phủ trên bầu trời tại Lạc Dương là những tin thắng trận ở các nơi từ tiền tuyến truyền về, những lo lắng ban đầu đã tan thành mây khói . Đầu tiên là Lô Thực đánh chiếm Ngụy quận, quân Trương Giác đại bại tại hạ Khúc Dương, lấy năm vạn người vây khốn 15 vạn người của Trương Giác tại vùng đất Nghiễm Tông nhỏ hẹp.
Theo sau là vị quan mới nhậm chức, Đổng Trác, liên tục chiến thắng ở Tứ Xuyên, đánh chết được thủ lĩnh của bọn phản tặc, làm thay đuổi được chiến cuộc tại Tứ Xuyên. Sau khi Đổng Trác thắng lợi không lâu, người lúc trước luôn thất bại là Chu Tuấn cũng đột nhiên phát lực. Tại thành Trần Lưu đánh bại được Bành Thoát, tiêu diệt gần như toàn bộ binh mã của Bành Thoát, sau đó mấy ngày liền điều quân trở lại Đông quận, cùng với Lô Thực giáp công Trương Lương, thu được toàn thắng.
Những thực khách trong tửu quán lập tức náo hiệt hẳn lên, tình hình chiến sự ở các nơi trở thành đề tài chính của mọi người. Thậm chí có một số người thích ba hoa bốc phét, khoa tay múa chân đích , tựa hồ như mấy chục vạn quân Khăn Vàng sắp bị phá đến nơi.
Hán Đế cũng rất cao hứng, phá lệ lên triều mấy ngày liên tiếp, hơn nữa còn mở ngân khố, xuất ra mấy trăm vạn lượng bạc làm thưởng.
Đúng vậy, mọi chuyện đều trôi qua!
Phản tặc bị tiêu diệt , thiên hạ thái bình , tiếp theo nên làm cái gì? Ha ha, không cần lo lắng, tự nhiên là vui ca nhảy múa hưởng thái bình.
Bất quá, sung sướng của người này là lo lắng của người kia.
Có người cao hứng, tự nhiên cũng sẽ có người mất hứng.
Ít nhất Đại tướng quân Hà Tiến, mấy ngày nay rất không vui.
Trong đại sảnh, một mỹ nữ người Tây Cương được huynh đệ Hà Miêu Cương đưa tới đang ca múa. Bộ đồ bằng lụa mỏng manh, khiến cho người khác nhìn thấy máu huyết có thể sôi trào xuất ra xuân ý. Lụa mỏng tung bay, thân hình như ẩn như hiện. Hai điểm đỏ đỏ trên đôi tuyết lê, đang dập dờn như sóng vỗ, làm cả đại sảnh tràn ngập từng đợt thở dốc nặng nề.
Nhưng Hà Tiến lại không có chút hứng thú, nằm tựa vào giường, thỉnh thoảng lại thở dài.
Có hai nữ tỳ xinh đẹp xoa bóp bên cạnh, nhìn Hà Tiến như đang hưởng thụ, nhưng thật ra trong lòng hắn đang suy nghĩ đến những chuyện phiền phức.
Ai nghĩ tới, cái tên Đổng mập mạp cả ngày chỉ hô hào kia, lại có thủ đoạn cao minh thế này?
Đầu tiên là đại thắng tại Dực Châu, chém giết Trương Ngưu Giác, liền được Lô Thực tán thưởng, thậm chí còn sai bộ hộ xếp cho công lao nhất đẳng.
Công phá Thượng đảng. Gấp rút tiếp viện U, Thanh...... Mặc dù tại Cao Ấp có thất bại nhỏ, nhưng lập tức liền xoay chuyển chiến cuộc, lập nhiều đại công. Quan trọng hơn là, Thập Phường Thị lại nói giúp cho Đổng Trác, sau khi Hoàng Phủ Tung bị giết, Đổng Trác lại thành Tả Trung Lang tướng.
Đột nhiên, Hà Tiến hít sâu một hơi.
Nguyên lai là tỳ nữ xinh đẹp hơi nặng tay. Để hắn cảm thấy rất đau.
Mở to mắt, tát thẳng một cái vào mặt nữ tỳ kìa, Hà Tiến cả giận nói:“Tiện tì, không phân biệt được năng nhẹ à?”
Lời này dùng để mắng nữ tỳ này, hay còn ý nào khác?
Chỉ sợ có mỗi trong lòng Hà Tiến mới biết được. Ca múa dừng lại, tất cả mọi người nhìn Hà Tiến, không hiểu xảy ra chuyện gì.
Nữ tỳ kia sợ tới mức bủn rủn, quỳ xuống:“Đại tướng quân tha mạng!”
Càng run rẩy, càng khiến lửa giận trong lòng Hà Tiến bốc lên. Quát một tiếng chói tai:“Người đâu, kéo con tiện tỳ nay ra chém.”
“Lão gia tha mạng, lão gia tha mạng a......”
Nữ tỳ gào khóc, nhưng Hà Tiên sao có thể để ý? Vài tên gia đinh như lang như hổ chạy vào, kéo nữ tỳ kia ra ngoài.
Mặt âm trầm nhìn này đám vũ công, Hà Tiến tung một cước, toàn bộ bàn rượu lật nhào,“ Cút đi ra!”
Nhóm vũ công sợ hãi, chạy như bay ra khỏi đại sảnh, trong phòng khách chỉ còn lại ba tên Văn sĩ, nhìn Hà Tiến đang thở phì phì, không hiểu nguyên nhân.
“Đại tướng quân......”
“Tử Viễn, chủ ý của ngươi thật là hay a!”
Hà Tiến nhìn một văn sĩ trong số đó, hừ lạnh một tiếng nói:“Chỗ tốt lúc trước ngươi đã hứa với ta đâu? Hiện giờ ở nơi nào?”
Văn sĩ này tên là Hứa Du. Cũng là một danh sĩ nỗi tiếng đương thời, là phụ tá của Hà Tiến.
Nghe được lời tức giận của Hà Tiến, hắn lập tức hiểu được bí mật trong đó. Vội vàng đứng dậy nói:“Đại tướng quân, hà tất phải quan tâm được mất nhất thời?”
Quan tâm được mất nhất thời?
Hà Tiến rất muốn cho tên này vài cái tát tai. Trên triều đình, hắn đề cử Hoàng Phủ Tung, họ Viên đề cử Chu Tuấn, mà Thái giống như không có liên hệ gì với triều đình lại đề cử Lô Thực. Đám người Trương Nhượng lại đề cử Đổng Trác.
Hiện giờ, cánh quân của Lô Thực có thể nói là thế như chẻ tre, cực kỳ hùng mạnh. Chu Tuấn tuy lúc trước có bại nhưng sau này cũng dành được chiến thắng. Mà ngay cả Đổng Trác cũng dành được đại công, thậm chí đã làm chủ được Tứ Xuyên, có được chiến tích rất huy hoàng.
Chỉ có người được hắn đề cử, còn chưa làm được gì, đã bị người khác giết chết vô thanh vô tức.
Hà Tiến cảm thấy hắn bị người khác cho vào tròng. Theo đạo lý hắn và Hoàng Phủ Tung không có giao tình gì. Tên kia một lòng dựa vào kẻ có học, thực sự không cùng một bè với với Hà Tiến. Là do Hứa Du nói cho hắn biết, đề cử Hoàng Phủ Tung, có thể giao hảo với tầng lớp tri thức, lúc này mới khiến Hà tiến hạ quyết tâm.
Mặc dù tay cầm binh quyền, lại không thể thống trị vô số người.
Hà Tiến vì thế mới phiền não một hồi lâu, may mắn đảng người muốn dựa vào hắn, hơn nữa Hà Tiến muốn thoát khỏi tai tiếng là Đồ gia tử, cho nên Hà Tiến đi lại với đảng người rất gần. Mà trên thực tế, nếu luận theo quan hệ , có thể nói quan hệ của Hà Tiến và đám người Trương Nhượng lúc trước cực kỳ thân cận.
Lúc trước khi muội muội Hà Tiến mới vào cung bị người khác khi dễ.
Được đám người Trương Nhượng bảo vệ. Tuy một phần cũng là do tiền bạc, nhưng không thể không thừa nhận, nếu không có Trương Nhượng sẽ không có Hà Dung hôm nay. Sau khi Hà Dung cãi nhau với Hán Hiến Đế, thậm chí làm cho Hán Hiến đế có ý niệm phế truất trong đầu. Lại là họ Trương ra mặt, xuất ra một số tiền lớn để làm vui lòng Hán Hiến đế, mới đem việc này cho quên, nếu không như thế, Hà Tiến hôm nay sao được như thế này?
Nhưng làm cho Hà Tiến đau đầu lại là Đổng Trác.
Đổng Trác vốn là người của hắn, lại do một tay hắn đề bạt. Trước đây, đối với hắn rất trung thành.
Nhưng vì sĩ phu, Hà Tiến từ bỏ Đổng Trác.
Chỉ là ti Hầu giáo úy thì không nói, nhưng sau lại phụ trách chiến trường tại Tứ Xuyên, bất cứ động tĩnh nào của Đổng Trác hắn đều biết được.
Nhưng bây giờ Đổng Trác là người lập được công lớn.
Nếu như không có Đổng Trác, Nam Cung có thể bị phá, thậm chí phản tặc đã có thể chiếm lĩnh Dương châu.
Chẳng phải lúc ấy Đổng Trác khó có thể vượt qua sao......
Mà người kết quả này do người đứng trước mặt hắn tạo thành, Hứa Du.
Hà Tiến thấy bộ mặt của Hứa Du, đã cảm thấy tức giận không có chỗ phát tiết, hung tợn mắng:“Tử Viễn, ngươi đề cử cho ta một nhân tài thật giỏi!”
Có thể nói cơn giận của Hà Tiến không có chỗ phát tiết cho nên chỉ có thể lấy cớ này phát tiết.
Con mắt Hứa Du xoay chuyển, liền hiểu được nguyên nhân tức giận của Hà Tiến. Trong lòng âm thầm khinh bỉ: Đồ gia tử chính là cái Đồ gia tử. Một chút khoan dung cũng không có.
Hà Tiến đã nghĩ oan cho đám người của Viên Ngỗi. Không phải là Hoàng Phủ Tung không có tài , mà là do thái độ làm người quá kêu ngạo, hơn nữa vận khí lại không tốt. Tuy đám người Viên Ngỗi cũng không có hảo tâm gì, nhưng cũng hy vọng Hoàng Phủ Tung có thể làm được chuyện gì đó.
Chỉ tiếc......
Hứa Du nói:“Đại tướng quân lo lắng đến chiến cuộc tại Tứ Xuyên?”
Hà Tiến như người câm ăn phải Hoàng Liên, có khổ nói không nên lời. Hừ một tiếng, gật gật đầu xem như đã thừa nhận.
Hứa Du coi như đã hiểu:“Lo lắng của đai tướng quân không phải không có lý. Quan hệ của Đổng Trác và đám hoạn quan kia rất gần, hiện giờ Tứ Xuyên đại thắng, chỉ sợ địa vị của đám hoạn quan sẽ tăng vọt. Ngày khác nếu phản tặc được bình định, người có thể uy hiếp được tướng quấn chắc chắn là Đổng Trác.”
Hà Tiến chau mày. Lạnh lùng nói:“Tử Viễn lời này là có ý gì? Trọng Toánh là môn hạ của Lão Thái Úy, có giao hảo với ta. Trước đây lập nhiều chiến công hiển hách, là trụ cột của triều đình, sao lại có thể uy hiếp được ta?”
“Đại tướng quân, Đổng Trác thực sự có giao hảo với ngài? Nếu như là như vậy, tại sao bọn thái giám kia lại ra sức tiến cử chức quan cho hắn?”
Hà Tiến thầm nghĩ: Còn không phải do các ngươi muốn châm ngòi cho bọn chúng?
Ngồi dưới Hứa Du là Hà Ngung đứng lên,“Đại tướng quân. Lời ấy của Tử Viễn cũng không phải là đe dọa. Đổng trác càng lập nhiều chiến công lớn, trong tương lai uy hiếp đến tướng quân càng lớn. Đại tướng quân chớ quên chuyện của thái úy Đoan Toánh, năm đó hắn và hoạn quan cấu kết, tạo thành nguy hại như thế nào? Ta xem Đổng Trác hôm nay chính là Đoan Toánh hôm qua, không thể không đề phòng .”
Năm đó Đoạn Toánh dựa vào hoạn quan, từng tham dự vào vụ tàn sát tại Thái Học Viện.
Thậm chí Đại tướng quân Đậu Võ cũng không dám va chạm với mũi nhọn này. Một câu nói kia, đã đâm trúng tim đen của Hà Tiến.
Đổng Trác hôm nay là Đoạn Toánh trước kia, đã được làm quan to. Bản thân có hay không giống đại tướng quân Đậu Võ trước kia?
Hà Tiến không khỏi hít một hơi lạnh.
“Ta nên làm gì bây giờ?”
Hứa Du nói:“Đại tướng quân phải hết sức lấy lòng Lô Thực...... Hiện giờ có ba lộ binh tướng, chỉ có Lộ Thực là không rõ lập trường. Ta phải tận lực mượn sức Lô Thực, để triệt tiêu hậu quả do Hoàng Phủ Tung tạo thành. Đồng thời, chúng ta không thể để Đổng Trác tiếp tục lập công ...... Công lao của hắn càng nhiều. Chỉ sợ tương lai tạo thành hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, Đại tướng quân không thể không đề phòng.”
Hà Tiến một nhíu mày,“Đổng Trác đốc chiến tại Tứ Xuyên, làm sao ta có thế ngăn cản hắn lập công?”
“Đại tướng quân, phản tặc chỉ là đám ghẻ bu trên da, không đáng để lo. Hãy để Đổng Trác và Chu Tuấn đổi quân, lệnh Đổng Trác đóng giữ tại cửa ải Hổ Lao quan, do có công tiêu trừ phản tặc. Cứ như vậy, cho dù Đổng Trác có năng lực bằng trời, thì có thể làm gì?”
“Lâm trận hoán suất?”
Hà Tiến biến sắc. Lạnh lùng nói:“Bọn ngươi không biết đây là điều tối kỵ của binh gia sao?”
“Đại tướng quân, tuy là tối kỵ. Nhưng vẫn còn tốt hơn tương lai chết không có chỗ chôn! Vết xe đỗ của Đậu võ, Trần Phiền ,tướng quân đừng quên.”
Hà Ngung lạnh lung phán một câu, làm cho Hà Tiến lập tức ngậm miệng lại.
Trong lòng cực kỳ chua sót: Trọng Toánh, ngươi hôm nay nhất định phải làm Đoạn Toánh trước kia sao?
Đồng thời cũng cảm thấy một cơn tức giận ập tới. Đổng Trác quan hện gần gũi vời đám Trương Nhượng, chẳng lẻ muốn phản bội ta? Thật đáng giận!
Hà Tiến biết tạo thành thế cục như bây giờ, chủ yếu là do bản thân. Trở mặt với Đổng Trác sao? Hà Tiến còn chưa chuẩn bị tốt. Chưa cần nói đến giao tình nhiều năm, chỉ cần là vận mệnh đồng bệnh tương liên kia, cũng đủ khiến cho Hà Tiến do dự.
“Việc này rất hệ trọng, để ta nghĩ lại.”
Nói xong, Hà Tiến làm ra tư thế tiễn khách. Đám người Hứa Du và Hà Ngung nhìn nhau, có chút không rõ ý tứ của hà Tiến?
Lập tức đứng dậy cáo từ, đi ra khỏi phủ Đại tướng quân .
Hà Tiến xoay chuyển ánh mắt, nhìn chằm chằm vào người chưa lên tiếng:“Cung Tổ, ngươi cảm thấy đạo lý bọn họ nói như thế nào?”
Người này tuổi chừng năm mươi tuổi cao thấp, râu tóc đã hiện ra màu hoa râm .
Tuy ăn mặc theo kiễu nho sĩ, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ oai hùng. Được nghe câu hỏi của Hà Tiến , hắn đứng lên lớn tiếng nói:“Đại tướng quân, Hứa Du, Hà Ngung trong mắt không có vua , thật đáng giết, thật đáng giết!”
“Nga, Cung Tổ xin chỉ giáo ?”
“Quân quốc đại sự, nào phải trò đùa? Hứa Du, Hà Ngung, thân phận là đầy tớ, mưu kế bao nhiêu. Việc của Đổng Trác trước đây tướng quân cũng có sai lầm. Hiện giờ hắn lập nhiều công lớn, tướng quân cần mượn sức hắn, kéo hắn về phía tướng quân.
Giao tình, nói vậy sẽ không quá khó khăn. Đổng Trác là người thông minh, Đại tướng quân và bọn người Trương Nhượng, theo bên nào hắn có thể biết được nặng nhẹ.”
Tuy rằng không hiểu, nhưng Hà Tiến lại liên tục gật đầu.
“Cung tổ nói như vậy, quả nhiên là lão thành mưu quốc.”
“Khiêm còn có một lời, đại trượng phu nếu muốn được việc, trong tay không thể không có binh lính. Hiện giờ đang là đại loạn. Đại Tướng quân thu nạp binh quyền là đúng lúc. Đám người họ Viên luôn tư lợi cho bản thân, huống chi tay trói gà không chặt, làm sao có thể thành đại sự? Khiêm có một mưu, Kinh, Dương, Từ tam châu là nơi giàu có, Đại tướng quân nên sai người tâm phúc tiếp quản ba châu này . Rồi sau đó từ từ định mưu...... Nếu trong triều có việc, chỉ cần vung tay một cái, có tam châu ủng hộ có thể trấn áp triều cương. Chắc chắn sẽ trọng hưng Hán thất.”
Hà Tiến gật đầu,“Lời này rất đúng. Còn Trọng Toánh......”
“Việc của Đổng Trác cũng không khó làm. Hiện giờ hắn đang rất nổi bật tại Tứ Xuyên, nếu mạo muội thay đổi hắn, chắc chắn sẽ đem hắn chọc giận. Phải để hắn tiếp tục công chiến Tứ Xuyên, nếu chiến sự thuận lợi, là Đại tướng quân có mắt nhìn người, Đổng Trác làm sao có thể không cảm kích? Nếu chiến sự không thuận lợi. Đại tướng quân nghĩ cách cho hắn rời khỏi, nói vậy khi đó Đổng Trác cũng sẽ không lưu luyến tứ xuyên...... Hơn nữa, Đại tướng quân đừng quên Uyển Huyện đang lúc nguy ngập, lâm trận hoán suất(lâm trận đổi tướng), mặc dù là thiên tài, phải thu thập từ đầu, đến lúc đó...... Đại tướng quân sao không thúc giục Đổng Trác tăng cường tiêu diệt phản tặc, xuất binh Uyển huyện?”
Hà Tiến vỗ tay hoan nghênh.“Lời này của Cung tổ, rất đúng với lòng ta. Không bằng như vậy, ngày mai thượng triều, ta đề cử cung tổ vào Thứ Sử Từ châu. Như thế nào?”
“Đào khiêm sẽ không phụ ưu ái của Đại tướng quân!”
Hà Tiến cùng Đào Khiêm bàn mưu .
Hứa Du cùng Hà Ngung ra khỏi Đại tướng quân phủ, đồng dạng cũng sẽ rất lo lắng.
Có thể thấy, đối với tình hình trước mắt Hà Tiến rất bất mãn. Nếu không nghĩ cách sửa lại, chỉ sợ càng ngày càng mâu thuẩn.
Hai người Hứa Du ngồi trong xe ngựa, trên đường hướng tới Viên phủ, yên lặng không nói.
“Đề cử Hoàng Phủ Tung, chẳng lẽ thật sự là một sai lầm?”
Hứa Du nhịn không được hỏi:“Nghĩa Thực là danh tướng thế gia, binh pháp thao lược xuất chúng. Cứ tưởng rằng hắn có thể giúp chúng ta làm cho Hà Toại Cao cùng đứng một phía với chúng ta, nhưng không ngờ…”
Hà Ngung chưa trả lời, trên mặt biểu lộ như có điều đang suy nghĩ.
“Bá Cầu. Vì sao không nói lời nào?”
Hà Ngung ngẩng đầu,“Ta đột nhiên nhớ tới một sự kiện.”
“Nga?”
“Trong chiến báo có nói, giết chết Nghĩa Thật là một người tay cầm song chùy, bộ mặt dữ tợn như phản tặc. Ta cảm thấy hình như đã gặp qua bộ dạng này ở đâu...... Vừa rồi ngươi lại nhắc tới nghĩa thật, ta cảm thấy được, tên giết chết Nghĩa Thật rất giống với tên này.”
Nhãn tình Hứa Du sáng lên,“Ai?”
“Con Đổng Trác, Đổng Phi!” Hà Ngung nói:“Lúc trước tại Tứ Xuyên lần đầu tiên nhìn thấy hắn ta đã cảm thấy hắn là một người tàn bạo. Hơn nữa đối với vũ khí của hắn có ấn tượng rất sâu sắc, đúng là một đôi đại chuỳ. Trước ta còn không nhớ ra được, bất quá hôm nay các ngươi mở miệng Đổng Trác, ngậm miệng Đổng Trác, làm ta lại nhớ đến chuyện này. Chẳng lẽ người giết chết nghĩa thật là......”
Hà Ngung không có đem nói cho hết lời, nhưng Hứa Du đã hiểu .
“Bá Cầu, ngươi có nhớ lầm không?”
“Làm sao có thể nhớ lầm. Lúc ấy Từ minh, còn có Bá tiên sinh đều ở đó, có rất nhiều người có thể làm chứng cho việc này.”
“Nếu như là như vậy thì......”
Hứa Du ánh mắt phát lạnh, lạnh lẻo nói:“Vô độc bất trượng phu, Thanh danh của Đổng Trác đã cao chót vót, phải nghĩ cách diệt trừ hắn.”
“Đúng là như thế!” Hà Ngung đối với khí thế kiêu ngọa lúc trước của Đổng Phi nhớ mãi không quên,“Bất quá chúng ta trước hết cần tìm chứng cứ của hắn. Nếu có người có thể đứng ra làm chứng, cho dù cả người Đổng Trác đều mọc miệng, cũng vô pháp giải thích việc này.”
Hứa Du nghĩ nghĩ,“Ta nhớ rõ tên thân binh của Nghĩa Thật chạy tới báo cáo, nói vậy chỉ cần kêu hắn ra xác nhận chắc cũng không khó khăn.”
Hai người nhìn nhau cười, cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Đúng lúc này, trên đường cái liền rối loạn. Theo sao đó là tiếng hô to :“Tin chiến thắng từ Tứ Xuyên, tin chiến thắng từ Tứ xuyên!”
“Có chuyện gì xảy ra?”
Hứa Du vén màn xe, lớn tiếng hỏi:“Sao lại mất rật tự như thế?”
“A?”
“Vừa rồi nghe người ta nói, Tứ Xuyên đưa đến chiến báo, Tứ Xuyên đại thắng! Phản tặc Trương Bảo bị chém chết, thủ cấp đã đưa đến Lạc Dương.”
Hứa Du nghe được , quá sợ hãi.
Hắn nhìn Hà Ngung nói:“Sao lại thế này? Gã bỉ phu kia lại có bản lĩnh thế này sao, có thể chém đầu được phản tặc sao?”
Sắc mặt Hà Ngung càng trở nên âm trầm.