Sa Ma Kha dẫn tàn binh bại tướng đánh ra khỏi vòng vây. Nhưng Ngũ Khê Man binh theo kịp đã không đủ nghìn người.
50 Kỹ kích sĩ chết trận hơn phân nửa. Mặc dù Sa Ma Kha đánh bị thương Hình Đạo Vinh, nhưng đối với đại cục đã không còn quan trọng.
Gia Cát Lượng tập kết binh mã, chuẩn bị tiếp tục truy kích.
Nhưng đúng lúc này, từ Nghi Thành lại truyền đến một đạo quân lệnh: tam quân nghĩ ngơi ngay tại chỗ, không được tái truy kích Sa Ma Kha.
- Vì sao!
Gia Cát Lượng nghe thế tức điên lên, quay về lính liên lạc quát hỏi:
- Là mệnh lệnh của ai phát ra? Vì sao không được tái truy kích Sa Ma Kha?
Thường ngày Gia Cát Lượng thủy chung làm cho người ta có cảm giác nho nhã, vẻ mặt nổi giận này làm cho lính liên lạc hoảng sợ.
- Đây là mệnh lệnh của thái thú đại nhân và biệt giá đại nhân phát ra. Biệt giá đã đến Nghi Thành, tướng quân nếu có nghi vấn, có thể tự đi hỏi.
- Ta đương nhiên sẽ hỏi!
Gia Cát Lượng không cam lòng, nhưng không thể tránh được.
Đạo lý kỷ luật nghiêm minh hắn vẫn hiểu được, mặc dù nói hắn và thế tộc Kinh Tương quan hệ có phần mật thiết, Thái thị cùng Khoái thị đều có quan hệ thiên ti vạn lũ với Gia Cát gia. Nhưng lâm trận kháng mệnh, hắn cũng không dám làm. Đây là pháp luật, là quy củ, ai cũng không thể vi phạm.
Ngô Cự lĩnh binh quét dọn chiến trường, Gia Cát Lượng dẫn theo Gia Cát Thương nổi giận đùng đùng trở về Nghi Thành.
Hắn đi thẳng đến phủ nha, cũng không đợi thân binh thông báo liền xông vào đại sảnh. Chỉ thấy có một trung niên nam tử đang ngồi ngay ngắn trên đại sảnh.
Tướng mạo người này cũng không quá đặc biệt, dù sao thì ném vào trong đoàn người lập tức sẽ biến mất.
Hắn thân cao bảy xích, khuôn mặt trắng trẻo, ba chòm râu đen lay động, tay cầm một cây quạt, đang chuyện trò vui vẻ với Hướng Nguyệt, nhìn qua rất nhàn nhã.
- Khổng Minh tới rồi!
Trung niên nhân cười ha ha chào hỏi. Hướng Nguyệt sai người đưa tọa ỷ lên, bảo Gia Cát Lượng ngồi xuống.
Có câu là thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân. Nhưng Gia Cát Lượng trẻ tuổi khí thịnh hiển nhiên còn chưa có tính nhẫn nại đó.
- Đại nhân, vì sao phải đình chỉ truy kích!
Trung niên nhân này tên là Lưu Ba, tự Tử Sơ, tuổi chưa quá 30, chính là cái tuổi phong nhã hào hoa nhất.
Nói đến thì Lưu Ba xuất thân tuy không phải đại tộc, nhưng cũng là quan lại thế gia. Tổ phụ của hắn Lưu Diệu quan bái thái thú Thương Ngô, phụ thân Lưu Tường, từng là thái thú Giang Hạ, Đãng Khấu tướng quân. Khi Lưu Biểu mới tới Kinh Châu có phần bất hòa với phụ thân của Lưu Ba, thậm chí sinh ra sát niệm.
Hắn bắt Lưu Ba lại, sai người nói cho Lưu Ba:
- Châu mục đại nhân muốn giết ngươi, bọn ta có thể giúp ngươi trốn đi.
Nhưng Lưu Ba lại không thèm nhìn, trấn tĩnh tự nhiên, làm cái gì thì nên làm cái đó. Nhiều lần như vậy, thủy chung không trúng kế của Lưu Biểu.
Lưu Biểu trái lại kinh ngạc:
- Người này khí độ phi phàm, ngày khác chắc chắn có thành tựu, không thể làm nhục.
Lưu Biểu không chỉ không giết Lưu Ba, trái lại tự mình đến Giang Hạ xin lỗi Lưu Tường, đồng thời giữ Lưu Ba lại ở bên người. Sau khi thành niên làm biệt giá tòng sự. Mà Lưu Ba thì sao, cũng biểu hiện ra bản lĩnh không tầm thường. Chuyện Lưu Biểu dặn dò, hắn xử lý ngay ngắn rõ ràng, chưa bao giờ từng có sai lầm.
Mỗi lần Lưu Biểu rời khỏi Tương Dương, đều sẽ đem đại sự giao cho Khoái Việt, đồng thời mệnh Lưu Ba phụ tá.
Gia Cát Lượng chất vấn rất không khách khí. Hướng Nguyệt ở một bên lắng nghe không khỏi nhíu mày, sau đó lắc đầu khẽ than một tiếng.
Trẻ tuổi, vẫn là trẻ tuổi rồi...
Cho dù nhà ngươi có bối cảnh, nhưng lại thiếu kiên nhẫn. Là một mầm mống tốt, nhưng nếu như không tôi luyện, chỉ sợ cũng khó thành ngọc.
Lưu Ba trái lại tỏ vẻ không sao cả, bình tĩnh nở nụ cười.
- Khổng Minh, ta lại hỏi ngươi. . . Sa Ma Kha vì sao đánh Tương Dương?
- Việc này. . .
Gia Cát Lượng ngẩn ra, không biết nên trả lời thế nào. Nói thật ra hắn quả thật chưa nghiêm túc suy nghĩ qua vấn đề này.
Hướng Nguyệt nói:
- Sa Ma Kha mặc dù lỗ mãng, nhưng bên người cũng không phải không có người giỏi. Hắn đánh Tương Dương, chuẩn xác mà nói là muốn kiềm chế chủ công, khiến chủ công không thể toàn lực tấn công Giang Đông. Nhưng nếu như nói Sa Ma Kha có ý chiếm Kinh Châu. Ha ha. . . Ta nghĩ hắn còn chưa có cuồng vọng như vậy đâu.
- Nếu hắn kéo chân sau của chủ công, chúng ta đương nhiên phải tiêu diệt hắn mới phải.
Lưu Ba nói:
- Nhưng vấn đề là, Sa Ma Kha làm như vậy đối với chúng ta chỉ có lợi, mà không có hại. Chủ công và Lưu Bị liên thủ, tuyệt không phải thượng sách. Lưu Bị đó dã tâm khá lớn, từng là phản tặc, trước phải bội Viên Thiệu, sau thí Đào Khiêm. Không lâu kết minh với Lạc Dương, nhưng vào lúc then chốt lại thoát đi một mình. Thừa dịp chủ lực của hữu quân không ở đây, trái lại liên thủ với chủ công. . . Người như thế tuyệt đối không thể tín nhiệm, cũng không thể kết minh.
Hướng Nguyệt gật đầu:
- Đáng tiếc chủ công bị lời nói dối của hắn che mờ. . . Một khi Giang Đông diệt vong, Lưu Bị chắc chắn dòm ngó đến Giang Đông. Khi đó, chiến hỏa sẽ lan đến chín quận Kinh Tương. Việc này cũng không phải chúng ta mong muốn. Vì vậy hiện tại thu tay lại, với chủ công, với Kinh Châu, đều có lợi rất lớn.
Gia Cát Lượng dùng một loại ánh mắt chẳng bao giờ từng có quan sát Hướng Nguyệt.
Hắn khinh thường Hướng Nguyệt, cảm thấy Hướng Nguyệt nhát gan, cũng không có bản lĩnh gì. Sở dĩ có thể ngồi ở vị trí ngày hôm nay cũng chẳng qua là vận khí.
Người này chỉ cầu không sai sót, không cầu công, thực không đáng trọng dụng.
Nhưng những lời của Hướng Nguyệt đã làm cho Gia Cát Lượng thấy được một Hướng Nguyệt hoàn toàn mới. Người này nhát gan thật sao? Là người không có bản lĩnh thật sao? Nếu là như vậy, hắn sẽ không nói ra được những lời đó. Nhưng vì sao, luôn luôn làm ra bộ dạng nhu nhược?
Hắn nhớ tới khi xuất sư từ Thủy Kính sơn trang năm đó, Tư Mã Huy từng nói qua một câu.
- Chín quận Kinh Tương, từ xưa địa linh nhân kiệt, ngọa hổ tàng long, nhiều không kể xiết. Khổng Minh ngươi mặc dù đã hoàn thành học nghiệp, nhưng trên thực tế thì sao, học nghiệp của ngươi vừa mới bắt đầu mà thôi. Nhớ kỹ, tuyệt đối không được khinh thường bất kỳ ai, mỗi người đều có một mặt không muốn người khác biết.
Mà Gia Cát Lượng từ sau khi khi tìm nơi nương tựa Lưu Biểu, mượn bối cảnh thân gia được Lưu Biểu trọng dụng, không khỏi sinh ra tâm kiêu ngạo.
Lưu Ba thấy Gia Cát Lượng không nói, đột nhiên hỏi:
- Khổng Minh, ta lại hỏi ngươi. . . Nếu như giết Sa Ma Kha, Đổng Phi sẽ có phản ứng gì?
- Cái này hả, chắc chắn dốc toàn lực quyết chiến với chúng ta... Có điều, Tào Tháo sao lại cho phép y?
- Ngươi sai rồi, Tào Tháo không những sẽ không ngăn cản hắn, ngược lại ước gì Đổng Phi cùng chủ công đánh một trận lưỡng bại câu thương, để hắn ngư ông đắc lợi. Thế nhân đều cho rằng Đổng Phi là một mãng phu, nhưng một mãng phu, có được thành tựu như hôm nay sao? Chủ công cơ nghiệp mới đi lên, thực không trêu chọc nổi đại địch.
- Nhưng cứ bỏ qua Sa Ma Kha như thế sao?
Gia Cát Lượng cảm thấy không cam lòng, lầm bầm nói.
- Hừ, chúng ta có thể buông tha hắn, nhưng không có nghĩa là Sa Ma Kha nhất định có thể sống thoát đi. Lý Chính Phương làm sao có thể ở một bên ngồi xem?
Gia Cát Lượng thoáng cái chưa kịp phản ứng với những lời này, nhưng tỉ mỉ vừa nghĩ, hắn giật thót một cái, âm thầm hít một hơi lạnh.
Lý Nghiêm, cũng chỉ là một hàn sĩ mà thôi!
Địa vị cao, hơn nữa tính tình cao ngạo, từ lâu đã không được thế tộc Kinh Tương dung nạp.
Nếu không phải hắn xuất thân là môn hạ Tần Hiệt, lại rất có giao tình với Khoái Lương. Nếu không phải Lưu Biểu nể trọng, sợ là từ lâu xương cốt cũng đã không còn. Thế tộc Kinh Tương rắc rối phức tạp. . . Lý Nghiêm là người Nam Dương, không phải từ Kinh Châu, vì vậy bị nhìn là ngoại nhân. Lưu Biểu dựa vào lực của thế tộc Kinh Tương thống trị Kinh Châu. Nhưng cũng không có nghĩa là Lưu Biểu sẽ nguyện ý để mặc thế tộc nắm Kinh Châu trong tay.
Hắn nhất định sẽ bồi dưỡng ra một nhóm người.
Như Lý Nghiêm, Chu Hân, đều thuộc về dạng này.
Nếu Lý Nghiêm giết Sa Ma Kha, chắc chắn sẽ làm Đổng Phi tức giận. Mà Lưu Biểu đến lúc đó muốn bảo vệ Lý Nghiêm, chỉ sợ là việc không có khả năng.
Về phần Chu Hân, là người rất khép mình. Hơn nữa tuổi đã cao, không đáng lo.
Đây là đám người Lưu Ba muốn mượn đao giết người, để trừ khử Lý Nghiêm uy hiếp đến lợi ích của thế tộc Kinh Tương. . . Quả nhiên là giết người không thấy máu!
Trong lòng Gia Cát Lượng kinh hãi, đồng thời nghĩ lại những việc đã qua, cảm thấy toàn thân đẫm mồ hôi lạnh.
Đối đãi khép mình mới tốt, trước đây mình làm người xử thế vị miễn quá bồng bột, thật sự không phải là một chuyện tốt.
******
Đám người Sa Ma Kha sau khi thoát khỏi truy binh chạy tới Lam Khẩu tụ.
Nhưng còn chưa đợi bọn họ đến Lam Khẩu tụ đã gặp phải đám người Chu Triêu bị bại từ Lam Khẩu tụ chạy xuống. Thì ra, khi Sa Ma Kha đang chém giết với quân Kinh Châu tại Di Thủy thì Lý Nghiêm phái Hàn Tung đột nhiên xuất binh từ Nhược Quốc. Chu Triêu đặt chân chưa ổn vội vội vàng vàng ứng chiến, nhưng đại bại mà quay về.
5000 binh mã đã chết phân nửa.
Khi nhìn thấy Sa Ma Kha, Chu Triêu lên tiếng khóc lớn:
- Đại vương, Triêu tội đáng chết vạn lần, đã làm mất Lam Khẩu tụ, xin đại vương trách phạt.
Nếu như là một ngày trước, Sa Ma Kha có lẽ sẽ trách phạt Chu Triêu. Nhưng Di Thủy vừa bại, đã khiến hắn đột nhiên hiểu ra rất nhiều điều.
- Lệnh Tiên, thất bại này cũng không thể trách ngươi. Chỉ trách ta quá mức cuồng vọng, thế cho nên mới có hôm nay. Lúc trước Khổng Minh tiên sinh ngăn cản đủ đường, nhưng ta không nghe. Hiện tại ta mới xem như minh bạch, tâm tư của đám người đọc sách này còn giết người vô hình hơn cả đao thật thương thật, ta thua không oan.
- Vậy hiện tại chúng ta. . .
- Lập tức đến Di Đạo, chỉ cần chúng ta có thể đến Di Đạo, lui vào Ủy Sơn thì sẽ an toàn!
Chu Triêu nói:
- Nhưng chúng ta nên đi từ đâu?
Từ Lam Khẩu tụ tới Di Đạo có hai con đường. Một là qua sông Nam Chương và Tự Thủy, một đường là đi Bình Nguyên, từ nơi lưỡng hà đổ vào qua Chi Giang đến Di Đạo. So sánh thì đường sông Nam Chương và Tự Thủy gần hơn. Nếu đi qua Chi Giang, đường xá không chỉ xa, hơn nữa đường còn khó đi.
Sa Ma Kha hơi do dự:
- Nếu ta là quân Kinh Châu, chắc chắn cho rằng ta đi đường lưỡng hà. . .Ừm, chúng ta đi Chi Giang, rồi thẳng đến Di Đạo.
Vào lúc này Sa Ma Kha cũng đành phải học cách động nào rồi.
Sau khi hai quân hội hợp liền chuyển đường đi về hướng Chi Giang. Dọc theo đường đi, chính như Sa Ma Kha đã suy đoán, không hề gặp phải ngăn cản.
Hai ngày sau thì người kiệt sức, ngựa hết hơi.
Sa Ma Kha đi tới một gò đồi, ghìm ngựa hỏi:
- Đây là nơi nào?
Chu Triêu trả lời:
- Nơi đây là một nhánh của Kinh Sơn, tên là dốc Đương Dương, lại có tên là dốc Trường Bản. Hướng Đông Nam chính là Hán Thủy, có thể đi thẳng đến Vân Mộng trạch. Đại vương, qua Dương Đương là sắp đến Chi Giang rồi. Tuy nhiên ở đây gần huyện Nam Quận, là trị sở của Nam Quận, phải nên cẩn thận.
Dốc Trường Bản sao?
Nếu như Đổng Phi ở chỗ này, nhất định sẽ rất giật mình.
Dốc Trường Bản là nơi nào? Năm đó Triệu Tử Long huyết chiến dốc Trường Bản, bởi vậy dương danh thiên hạ. Ở đây. . .Hừ hừ, cũng phải là địa phương tốt.
Nhưng Sa Ma Kha lại không biết.
Quay đầu nhìn thì thấy nhân mã phía sau người nào cũng trong tình trạng kiệt sức, không khỏi tâm sinh hổ thẹn.
- Để mọi người nghỉ ngơi một chút đi, sau khi trời tối chúng ta sẽ ra khỏi Đương Dương. Đến lúc đó quân Kinh Châu nhất định sẽ buông lơi.
Nói đến thì Chu Triêu có chút khôn vặt, nhưng cũng không có trí tuệ. Tại điểm này hắn càng giống với Đường Chu năm đó theo Đổng Phi, thậm chí kém hơn cả Hoàng Thiệu. Nghe Sa Ma Kha nói như thế, hắn cũng cảm thấy không có gì nguy hiểm, lập tức truyền hạ lệnh xuống, mệnh sĩ tốt nghỉ ngơi ngay tại chỗ.
Sa Ma Kha thả cho Hô Lôi Bác đi kiếm ăn, còn mình thì xách roi kéo Lang Nha Bổng ngồi trên một tảng đá.
Suy tư về những chuyện hơn tháng nay, thật ra có thể phát hiện, dọc theo đường đi hắn đã mắc phải rất nhiều sai lầm, hơn nữa đều rất trí mạng.
Thảo nào, trước khi đi nhị ca nhiều lần căn dặn ta không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Sa Ma Kha nhớ tới những lời của Đổng Phi, lòng chợt buồn bã, nắm lấy Lang Nha Bổng, lúc này mới khắc chế được xung động muốn khóc.
Chu Triêu đang cầm mấy quả dại đi tới, nhỏ nhẹ nói:
- Đại vương, cả ngày chưa ăn gì rồi, cứ ăn một chút gì đi.
- Mọi người ăn cả chưa?
- Ăn hết rồi...
Quả dại vừa chua vừa chát, nhưng Sa Ma Kha không hề có cảm giác. Nếu không phải bản thân tùy hứng, sao lại rơi vào kết quả như vậy?
Một miếng quả dại còn chưa nuốt xuống, đột nhiên gian nghe tiếng trống vang lên. Sau đó, tiếng trống uỳnh uỳnh đinh tai nhức óc.
Từ bốn phương tám hướng, đột nhiên lao ra vô số quân Kinh Châu.
Trên đại kỳ viết: Nam Quận Lý. Dưới đại kỳ là Lý Nghiêm hoành thương lập mã, thần sắc bình tĩnh:
- Sa Ma Kha, chạy đi đâu?
Nếu như không nghỉ ngơi, quân Ngũ Khê Man nói không chừng còn có lực đánh một trận. Nhưng vừa nghỉ ngơi, toàn thân đều là đau mỏi. Quân Kinh Châu đánh tới, tất cả mọi người bất ngờ không kịp phòng bị. Có rất nhiều người thậm chí không kịp đứng lên, kinh khủng nhìn quân Kinh Châu đang nhanh chóng nhào tới.
Màu đỏ khắp đồi núi, giống như một biển lửa.
Sa Ma Kha đứng bật dậy, khoác roi trên lưng, tay nắm Lang Nha Bổng giơ ngang, miệng huýt gió một tiếng, triệu hoán Hô Lôi Bác.
Nhưng quân Kinh Châu đã xông tới.
Trên dốc Trường Bản trở nên hỗn loạn. Một tướng thấy Sa Ma Kha không kịp lên ngựa, lập tức dược mã kéo thương lao tới, miêng vẫn quát lên:
- Man tử kia, thượng tướng Thái Huân lấy mạng chó của ngươi.
Trong chớp mắt đã đến trước mặt Sa Ma Kha, đại thương trong tay rung lên uỵnh uỵch đâm tới.
Sa Ma Kha nổi giận gầm lên, lắc mình tránh đại thương của Thái Huân rồi lấy tay quặp lấy cán thương, tay kia vung Lang Nha Bổng một chiêu Thu phong tảo lạc diệp, mang theo tiếng gió đập vù ra. Liền nghe phanh. . . chiến mã kêu thảm thiết, Lang Nha Bổng đập cho tọa kỵ của Thái Huân óc vỡ toang. Ngựa vẫn còn lao tới trước hai bước mới ngã phịch trong vũng máu. Lúc này Hô Lôi Bác cũng đã chạy tới.
Sa Ma Kha đổi tay cầm thương, đem Thái Huân cả người lẫn ngựa đóng đinh trên mặt đất.
Hắn mượn lực leo lên trên lưng Hô Lôi Bác, hai chân bộ đăng, kéo Lang Nha Bổng nghênh đón bốn năm Kinh Châu quân, lại một chiêu Hoành tảo thiên quân. Người mượn mã lực, mã mượn nhân uy. Một bổng này đập cho quân Kinh Châu gãy xương đứt gân.
Đoạt lấy một con chiến mã, Sa Ma Kha la lớn:
- Lệnh Tiên, lên ngựa!
Chu Triêu cũng không khách khí liền xoay người lên ngựa, thuận lợi chộp lấy trường thương cắm trên thi thể của Thái Huân, theo Sa Ma Kha xông lên.
Không được phủ nhận, Sa Ma Kha đích thật là vũ dũng hơn người.
Mà đối với điểm này, Lý Nghiêm có thể nói cực kỳ rõ ràng.
Cho nên ngay từ đầu hắn cũng không dự định một mình đấu Sa Ma Kha. Đó là muốn chết. Chỉ có loại đầu đất như Thái Huân mới có thể qua chịu chết.
Lý Nghiêm dưới đại kỳ từ trên cao nhìn xuống, chỉ huy binh mã khởi xướng tấn công hung mãnh tới Sa Ma Kha.
Ngươi không phải rất lợi hại sao?
Không sao, ngươi có thể đánh thắng được mười người, một trăm người. . . Nhưng một nghìn người, một vạn người, ngươi còn có thể ngăn được không?
Dọc theo đường đi, Lý Nghiêm có vô số lần để xuất thủ, nhưng lại lựa chọn tại dốc Trường Bản. Bởi vì hắn biết tinh lực của con người luôn có cực hạn. Kế nam viên bắc triệt của Sa Ma Kha ngay từ đầu đã nằm trong tính toán của Lý Nghiêm. Không có biện pháp, ai bảo chúng ta là chiến hữu?
Thể lực của Sa Ma Kha cũng quả thật sắp tiêu hao hết.
Không chỉ hắn, ngay cả Hô Lôi Bác cũng cực kỳ uể oải.
Chỉ bốn năm hiệp Sa Ma Kha đã thở hồng hộc, Lang Nha Bổng trong tay cũng càng lúc càng nặng nề.
Mà Hô Lôi Bác hiển nhiên cũng có vẻ không gắng được nữa, không ngừng thở hổn hển. Tốc độ càng ngày càng chậm, càng lúc càng không linh hoạt.
Lý Nghiêm ở chỗ cao thấy rõ ràng, thản nhiên cười.
Lệnh kỳ phấp phới, hơn mười viên đại tướng lập tức vây quanh ở Sa Ma Kha ở chính giữa.
Xa xa, quân Ngũ Khê Man chạy trốn khắp nơi, tránh né quân Kinh Châu chém giết. Tuy còn sót lại hơn mười Kỹ kích sĩ, muốn tiếp cận Sa Ma Kha nhưng bị Lý Nghiêm sai người ngăn cản. Sao một loạt tên, hơn mười Kỹ kích sĩ liền bị bắn chết trên chiến trường.
Mắt Sa Ma Kha đã đỏ lòm!
Chu Triêu hét thảm một tiếng, một viên đại tướng đã một đao chém đứt cánh tay của hắn, máu tươi phun ra.
Sa Ma Kha rống lên, vung Lang Nha Bổng lên tuột tay bay ra. Lực đạo quá mạnh, bốn năm tướng lĩnh đằng trước không cẩn thận bị Lang Nha Bổng đập trúng ngã hết xuống ngựa. Sa Ma Kha rút ra cương tiên, phóng ngựa vọt tới trước mặt Kinh Châu tướng đã chém đứt cánh tay Chu Triêu, miệng rống lên một tiếng như cự lôi, tay nâng tiên hạ, đập Kinh Châu tướng đó ngã xuống ngựa.
- Lệnh Tiên, theo ta!
Chu Triêu cắn răng đứng lên, dùng chiến bào bao lấy vết thương rồi xoay người lên ngựa.
Lý Nghiêm từ xa thấy được, không khỏi hít một hơi lạnh. Hắn cắn chặt hàm răng, nắm chặt nắm tay. Đã đến nước này rồi, người còn muốn liều mạng sao?
Lý Nghiêm cũng không muốn giết Sa Ma Kha!
Hắn muốn sống, bắt sống Sa Ma Kha, ý nghĩa sẽ càng lớn hơn.
Tính toán của thế tộc Kinh Châu sao hắn không biết. Dưới loại tình huống này còn có thể để cho Sa Ma Kha chạy thoát, không có sơ hở mới là lạ!
Lại không thể khoanh tay đứng nhìn, bởi vì hắn là thái thú Nam Quận.
Cho nên, chỉ có bắt sống Sa Ma Kha, không chỉ có thể phá âm mưu của bọn người này, với Lý Nghiêm cũng có lợi lớn hơn hại.
Trước khi xuất kích Lý Nghiêm đã tam lệnh ngũ thân, tuyệt đối không được bắn tên lén Sa Ma Kha. Hắn muốn sống, điều này đối với hắn cực kỳ quan trọng.
Mười viên tướng không giết được ngươi?
Vậy ta sẽ dùng càng nhiều người hơn, để xem ngươi có thể kiên trì tới khi nào. . .
Lý Nghiêm cắn răng hạ quyết tâm, vung lệnh kỳ, võ tướng Kinh Châu xung quanh lũ lượt xông lên bao vây Sa Ma Kha. Làm võ giả, người nào mà không muốn công thành danh toại? Sa Ma Kha là người thế nào? Đó chính là mãnh tướng nổi tiếng thiên hạ, huynh đệ của Tây Vực bạo hổ. Nếu như bắt hắn, bản thân chẳng phải công thành danh toại.
Sa Ma Kha vung lên cương tiên, một tay đoạt lấy một cây đại thương, tả tiên hữu thương, quả nhiên không người có thể ngăn trở.
Sát pháp dũng mãnh khiến quân Kinh Châu cảm thấy khiếp sợ. Nếu không phải Sa Ma Kha còn phải bảo vệ Chu Triêu, nhất định đã đánh ra khỏi vòng vây.
Đổng Phi từng nói qua: "Sa Sa dù dũng, dù tàn nhẫn, nhưng không có sự quả đoán của đại trượng phu. Có đôi khi, lòng dạ đàn bà sẽ hại chết hắn."
Nói là nói như vậy, nhưng trên thực tế thì sao? Sợ rằng ngay cả Đổng Phi cũng khó tránh khỏi có khi lòng dạ đàn bà. Khác nhau ở chỗ, Đổng Phi sẽ che đậy.
Chu Triêu lớn tiếng la lên:
- Đại vương, nhanh đi đi, đừng lo cho Triêu sống chết nữa.
Sa Ma Kha một tiên đập nát đầu một tướng, tức giận quát lên:
- Ta đưa ngươi đến tình cảnh này, nếu như vứt bỏ không để ý tới, có gì khác loài cầm thú đâu.
Mắt Chu Triêu đỏ hoe. . .
Mặt hắn loang lổ vết máu, một tay còn lại nắm bảo kiếm, đột nhiên đảo ngược lưỡi kiếm:
- Tình ý của đại vương Triêu chỉ có kiếp sau báo đáp, nhanh đi đi!
Nói rồi tay vận sức, tự vận ở trên ngựa.
Kinh Châu quân xung quanh thấy tình cảnh này thế tiến công bị khựng lại. Tuy là quân địch, nhưng lòng trung nghĩa và can đảm của Chu Triêu đủ để cho người khác kính nể.
Sa Ma Kha mắt hổ rơi lệ, giơ tay một thương chọc một viên tướng ngã ngựa.
- Lý Nghiêm, thằng chó. . . Ngày khác Sa Ma Kha nhất định lấy đầu của ngươi!
Lý Nghiêm cũng phẫn nộ, vung lệnh kỳ, lớn tiếng la lên:
- Đừng để Sa Ma Kha chạy, đừng để Sa Ma Kha chạy. . .
Thấy Sa Ma Kha sắp lực chiến mà chết, lúc này từ sau núi đột nhiên truyền đến một hồi chuông. Một nhánh thiết kỵ chợt lao ra, thuần một sắc thiết giáp, búi tóc cắm bạch linh. Tướng phía trước tay cầm Ngân liên đao, khi vung lên phát ra tiếng leng keng êm tai.
- Sa Hầu đừng lo lắng, Lý tặc bớt càn rỡ. . . Cam Ninh ở đây, ai dám ngăn cản ta?
Ngân liên đao vung lên xoạt xoạt, kéo theo một mảnh đao ảnh như ngân lân, chiến mã lướt qua, máu thịt văng tung tóe. . .