- Nếu như chư công nguyện ý hợp tác, mời lấy máu viết tên của mình lên mặt. Ba ngày sau, hoàng thượng tuyên ta vào cung giảng phật sự, ta sẽ dâng tấm lụa này cho hoàng thượng. Mọi người liên thủ, có thể khiến số mệnh Hán thất càng lâu dài hơn. Ta không dám nói nhất định có thể thành công, nhưng có thể cược một lần.
Nói xong khóe miệng Đồ Trừng nhếch lên.
- Hiện tại, các đại nhân quyết định thế nào?
******
Dương Địch (nay là TP.Vũ Châu tỉnh Hà Nam), truyền thuyết là Vũ chi đô.
Trong [Hán Thư - địa lý chí], dưới huyện Dương Địch quận Toánh Xuyên, Ban Cố chú rằng 'Hạ Vũ quốc'.
'Hạ nằm ở Hà Nam, lúc đầu ở Dương Thành, sau tại Dương Địch' . Dương Thành, chính là vùng Dương Hương hiện giờ Lâu Khuê trấn thủ. Nói rõ triều Hạ từng lập đô ở đây.
Quan Vũ lĩnh binh rút lui khỏi Hứa Xương, ngay đêm đến Dương Địch.
Lộ trình từ Hứa Xương đến Dương Địch cũng không xa, sáng sớm xuất phát, đến trời tối thì nhân mã của Quan Vũ cũng đã đến dốc Quân Đài tại Dương Địch.
Ngung Thủy chảy phía đông nam qua Lăng Hạ, lâu ngày tạo thành dốc.
Phương viên mười dặm dốc Quân Đài có người nói là địa phương Hạ Quốc cử hành đại điển khai quốc, đồng thời cũng là nơi Kiệt nhốt Thương Thang.
Đến dốc Quân Đài, mười dặm nữa chính là thành Dương Địch.
Sau khi binh mã của Quan Vũ đến dốc Quân Đài rốt cuộc cũng được an lòng. Quan Vũ bề ngoài luôn có vẻ rất cao ngạo, hình như tự cao tự đại, ngoại trừ Lưu Bị ai cũng không coi ra gì. Nhưng trong lòng Quan Vũ cũng không sơ suất.
Miệng nói 'Lâu Khuê Tập Thụ đều là đám ô hợp', nhưng ở trong lòng hắn vẫn thấp tha thấp thỏm. Tục ngữ nói rất đúng: người là tên, cây là bóng. Lâu Khuê có thể danh khí không lớn, nhưng có thể được Tào Tháo phái đến Dương Hương, tổng đố chiến sự khu vực Tung Dương, đó tuyệt đối không phải là một nhân vật nhân vật đơn giản. Không nói cái khác, chiến cuộc tại Toánh Xuyên đã thối nát đến nông nỗi này, hắn còn có thể triệu tập hơn vạn thôn binh, đủ để nói rõ người này rất lợi hại.
Hôm nay Quan Vũ đã tới dốc Quân Đài, sự cảnh giác cũng giảm đi không ít.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã sắp giờ Tý!
Quan Vũ thở dài một hơi, truyền lệnh xuống:
- Tăng tốc hành quân nhanh hơn, tranh thủ trước canh hai đến Dương Địch. Sau khi đến Dương Địch, mọi người sẽ nghỉ ngơi.
Trên lịch sử đánh giá đối với Quan Vũ rất có ý tứ.
Nói hắn không hòa nhã gì đối với môn phiệt thế tộc, nhưng lại rất bảo vệ binh sĩ. Mặc dù không cần thiết là thật, nhưng đôi khi đối với sĩ tốt Quan Vũ coi như là rộng rãi. Chí ít so với tam đệ Trương Phi của hắn hơi một tí là đánh sĩ tốt thì tốt hơn nhiều.
Đội ngũ tăng tốc tiến lên nhanh hơn, thấy 3000 Hiệu đao thủ sắp tiến vào dốc Quân Đài, trong trời đêm vắng vẻ đột nhiên truyền đến một hồi kèn. U...u...u...u. Theo tiếng kèn vang lên, bốn phương tám hướng vang lên tiếng la giết ầm trời!
Đèn dầu cây đuốc sáng trưng đồng loạt xuất hiện.
Một đạo nhân mã ngăn cản lối đi của Quan Vũ, viên đại tướng dẫn đầu kim khôi kim giáp, cưỡi hãn huyết bảo mã, tay cầm một thanh Cổ Nguyệt Đao.
Mặt như mâm bạc, mắt như sao sáng.
Mặt chữ quốc, lông mày rậm, càng có vẻ bừng bừng anh khí.
Viên đại tướng này tuổi chừng 34, 35 tuổi, nhìn qua đặc biệt hùng tráng. Ở trước mặt hắn còn có một viên bộ hạ tướng lĩnh.
Một tay dắt chiến mã, sau lưng là hai cây đồng côn to như miệng bát, nặng trịch, dài hơn sáu xích.
Kim giáp đại tướng đó một tay giơ đao, chỉ vào Quan Vũ phía xa:
- Quan Vân Trường, đại tướng Bàng Đức phụng mệnh đợi các hạ ở đây đã lâu!
Quan Vũ trong lòng cả kinh, mắt nheo lại, không tự chủ được nắm chặt Thanh Long Yển Nguyệt Đao. . . .
*****
Bàng Đức vs Quan Vũ?
Đến hôm nay, trong lòng Đổng Phi còn cố mấy câu đố chưa thể hóa giải. Một câu đó trong đó chính là Quan Nhị Ca nghĩa bạc vân thiên kia, rốt cuộc có thực lực thế nào? Trong hậu thế đã tâng bốc Quan Vũ rất cao, còn có danh hiệu quan dĩ vũ thánh, khiến thế nhân kính ngưỡng.
Đổng Phi và Quan Vũ đã giao thủ, mặc dù đã là 20 năm trước, mà Quan Vũ khi đó mới vừa đến trạng thái đỉnh phong, nhưng theo Đổng Phi thấy, Quan Vũ vừa mới bước vào trạng thái đỉnh phong cũng đã không phải là đối thủ của Hoàng Trung bắt đầu đi xuống dốc. Mà Bàng Đức nhỏ hơn Quan Vũ 7, 8 tuổi, ở ngoài Phàn Thành đã đánh ngang cơ với Quan Công. . .Bản lĩnh của Quan Vũ này rốt cuộc nên đánh giá và đo lường thế nào?
Đương nhiên, Đổng Phi lại không thể thấy được màn giao phong giữa Bàng Đức và Quan Vũ đêm nay.
Trên thực tế, nếu như Đổng Phi thấy được nhất định sẽ cực kỳ thất vọng. Bởi vì trận đại chiến này được cho là đầu voi đuôi chuột.
Một phương nghỉ ngơi dưỡng sức, một phương lặn lội đường xa.
Một phương binh hùng tướng mạnh, một phương lại chỉ có 3000 Hiệu đao thủ.
Hơn nữa, Bàng Đức hình như cũng không có hứng thú quá lớn với Quan Vũ, trên cơ bản không cùng Quan Vũ chính diện giao phong, hình như có ý cuốn lấy hắn.
Quan Vũ bị Bàng Đức cuốn lấy, Hạ Hầu Mạn dẫn ngựa cho Bàng Đức lại muốn ra oai.
Hắn suất lĩnh 800 Hổ bí đấu đá lung tung trong quân Quan Vũ. Đôi Thục Đồng Côn vung ra, chỉ đông đánh tây, sử đến mức xuất thần nhập hóa.
Người này có thể được Đổng Phi phái đến làm bảo tiêu cho Đổng Sóc Đổng Hựu đã đủ nhìn ra võ nghệ không tầm thường.
Mặc dù Hạ Hầu Mạn không cưỡi ngựa, nhưng trong bộ chiến vẫn không đâu địch nổi. Thục Đồng Côn sử đến mức nước không hắt vào được, đánh cho quân Từ Châu gào khóc thảm thiết. Một ngày bôn ba, quân Từ Châu cũng đã cực kỳ mệt mỏi, hôm nay lại bị mấy phương binh mã bao vây mấy lần. Hạ Hầu Mạn vừa tấn công, quân Từ Châu lập tức không chống nổi. Chỉ thời gian nửa nén nhang, 3000 Hiệu đao thủ bắt đầu xuất hiện tan tác.
Càng nhiều khi Bàng Đức giống như đang trêu đùa.
Vùa một đao, sau đó thúc ngựa quay quanh, quấn lấy Quan Vũ không thoát thân ra được. Thấy nhân mã phe mình đã không còn chống được, Quan Vũ cũng biết đại thế đã mất.
Dương Địch khẳng định đã xảy ra chuyện! Bằng không binh mã của Bàng Đức sao có thể xuất hiện tại nơi này?
Mặc dù không rõ lắm binh mã của Bàng Đức đến Dương Địch thế nào, nhưng Quan Vũ cũng không phải kẻ ngu si, Lâu Khuê Tập Thụ đó khẳng định đã đầu hàng.
Đánh tới bước này, Quan Vũ cũng không muốn tiếp tục dây dưa với Bàng Đức.
Lợi dụng một kẽ hở, một đao bức lui Bàng Đức, Quan Vũ thúc ngựa bỏ chạy về hướng Hứa Xương. Mà quân Quan Trung biểu hiện cũng rất thú vị. Bộ hạ của Quan Vũ muốn chạy, các sĩ tốt lập tức ngăn trở lối ra. Nhưng nơi Quan Vũ đi qua, đoàn người lập tức nhượng lại một con đường.
Ý đó rất rõ ràng, Quan Vũ có thể đi, những người khác thì không thể đi.
Không rõ rốt cuộc Bàng Đức có mưu đồ gì, hơn nữa Quan Vũ cũng không rảnh đi suy nghĩ phương diện này.
Đánh mã giơ roi, một đường như theo gió vượt sóng đánh ra khỏi vòng vây.
Hạ Hầu Mạn còn muốn tiếp tục đuổi theo, nhưng bị Bàng Đức ngăn cản:
- Hạ Hầu, đừng đuổi nữa, chúng ta còn có chuyện quan trọng phải làm... Ngươi lập tức quay lại Dương Địch, thông tri cho Bàng Lâm đại nhân, nói là ta sẽ lĩnh binh xuất kích, chiếm Trường Xã và Yên Lăng. Mời Bàng đại nhân ngươi hoả tốc lấy Phần Khâu. Một khi phía Nam Dương có động tĩnh, thì phải kiên quyết ngăn chặn. Trong mười ngày ta muốn triệt để tiêu diệt quân Từ Châu tại Toánh Xuyên.
- Vâng!
Hạ Hầu Mạn lập tức dẫn nhân mã bản bộ đi về hướng Dương Địch.
Bàng Đức nhìn thoáng qua phương hướng Quan Vũ chạy trốn, khẽ thở dài một tiếng:
- Quan Vũ, nếu không phải mạng của ngươi từ lâu đã bị người khác xác định, sao ta lại tha cho ngươi chạy trốn đơn giản như vậy? Chỉ tiếc, không thể cùng ngươi thống khoái mà đánh một trận. . . Chắc hẳn sau này không còn cơ hội nữa rồi!