Điển Vi xem như là có quan hàm chính thức, Bắc Cung tả đô, có bổng lộc ngũ bách thạch, là quan viên có ghi lại trong triều đình rồi.
Mà Nhậm Hồng Xương, cũng thuận lợi làm Bắc Cung hữu giám, Loan Vệ doanh giả giáo úy, thủ hộ an nguy trong cung.
Bởi vì có mấy lời của Thập thường thị, tất cả mọi chuyện đèu rất thuận lợi.
Loan Vệ doanh vào ở trong Bắc Cung, đồng thời sỡ hữu một giáo trường trong cung rất lớn, tốt hơn Tây viên lúc trước gấp trăm lần.
Tiếp chưởng Bắc Cung, đương nhiên sẽ có rất nhiều việc rườm rà.
Đổng Phi từ sáng sớm bận rộn đến buổi tối, người uể oải không chịu nổi.
Bởi cấm quân Bắc Cung bị cải tổ nhân sự một số lượng lớn, hơn nữa chỉ mới bắt đầu huấn luyện, từ lâu đã không kham nổi trọng dụng.
Đổng Phi thấy tình huống này, liền điều Trương Tú và 500 Bác Lãng sĩ qua, đồng thời bổ nhiệm Trương Tú làm Bắc Cung Quân ti mã, phụ trách đóng quân ngoài cung.
Chí ít nhìn từ biểu hiện, phòng vệ của Bắc Cung đã thay đổi một bộ mặt hoàn toàn mới.
Nhưng Đổng Phi lại rõ ràng, 500 Bác Lãng sĩ đó vẫn không kham nổi trọng dụng. Không có ba tháng huấn luyện, thì khó có thể thay da đổi thịt.
Tuy nhiên việc này cũng không phải chỉ trong một ngày là có thể thay đổi.
Dù sao thì hiện tại y vẫn có thời gian, từ từ sẽ đến, cũng không cần nóng vội nhất thời.
Đêm đó, Trương Tú đóng giữ ở giáo trường Bắc Cung, Trương Tú cũng cực kỳ thoả mãn với an bài này.
Đổng Phi cùng Điển Vi trở về nhà, vừa vào cửa liền ngồi phịch xuống ghế bành.
Chợt thấy Sa Ma Kha vẻ mặt hạnh phúc đi vào, còn hát bài ca dao ở Võ Lăng sơn, hình như vô cùng cao hứng.
- Nhị vị ca ca, sao uể oải thế hả?
- Nói nhảm, đệ qua đó đi rồi biết... Cấm vệ quân gì chứ, đúng là một đám ô hợp. Đừng thấy họ có 5000 người, giao Cự Ma Sĩ cho ta, ta có thể trong thời gian một nén nhang tiêu diệt sạch bọn họ. Thật tội nghiệp cho số trang bị đó.
Đổng Phi cũng không nói gì, mà trên dưới quan sát Sa Ma Kha.
Sa Ma Kha trong lòng có quỷ, sắc mặt có vẻ mất tự nhiên...
- Sa Sa, đệ có chuyện gì gạt bọn ta phải không?
- A, không có, không có?
- Không có thật sao?
- Thật không có. . .
- Được rồi, ngày mai đệ dẫn theo Ngũ Khê Man theo ta vào ở trong Bắc Cung.
- A, cái này. . . Qua mấy ngày nữa đi, được không?
Đổng Phi cười lạnh:
- Sa Sa, đệ xem ta và đại ca mệt trông như cu ly, đệ ở nhà lại không có việc gì, qua đó giúp ta và đại ca đi. Ngày mai ta dự định chỉnh đốn và huấn luyện binh mã, binh Ngũ Khê Man của đệ vừa lúc có thể phát huy được công dụng, dù gì cũng tốt hơn ở nhà. Lâu dần, chỉ sợ sẽ sinh bệnh đấy.
Sa Ma Kha tỏ ra khó xử:
- Nhị ca, đệ. ..
Điển Vi cắt đứt lời của Sa Ma Kha:
- Bắt đầu từ ngày mai, ba huynh đệ chúng ta phải thay phiên nhau làm ở Bắc Cung, mỗi người một ngày.
- Hả? Vậy chẳng phải không thể về nhà rồi?
Đổng Phi dự định ép Sa Ma Kha nói ra lời trong lòng, lập tức gật đầu:
- Thay phiên nhau, ai trực ban, người đó cả ngày sẽ không thể rời khỏi. Lúc trước lão Man Vương bảo đệ theo ta, cũng là vì cho đệ có chút tiền đồ. Ừ, cứ thế đi. Ngày mai ta đi trình báo, an bài cho đệ một chức vị, chắc hẳn lão Man Vương nhất định sẽ rất cao hứng. Đệ xem an bài như vậy có được không?
Sa Ma Kha gãi đầu, có vẻ tâm động, nhưng lại có chút do dự.
Đúng lúc này, Thành Lễ đi đến:
- Chủ công, Ban Chỉ và Yến Minh cầu kiến.
- Sao?
Đổng Phi ngồi thẳng người dậy:
- Mời họ vào!
Nói xong lại nhìn Sa Ma Kha, trầm mặc một lát mới nói:
- Sa Sa, đệ suy nghĩ đi, nếu có chỗ nào khó xử thì nói cho hai ta biết. Ba huynh đệ chúng ta không có gì không thể nói, có việc cần ta và đại ca hỗ trợ, nhất định sẽ giúp đệ.
Vừa nói xong thì Ban Chỉ và Yến Minh đi đến.
Điển Vi kéo Sa Ma Kha cáo từ rời khỏi, Đổng Phi bảo hai người ngồi xuống, sau đó dò hỏi:
- Nhị vị ca ca có chuyện gì sao?
Ban Chỉ và Yến Minh nhìn nhau, sau đó đồng loạt quỳ gối xuống.
- Đại nhân, chúng tôi ngày hôm nay đã thương lượng qua, muốn đầu nhập vào đại nhân, xin đại nhân thu lưu.
Trước kia Đổng Phi cũng không nghĩ qua chuyện này. Hai người quỳ xuống có hơi đột nhiên, y vội vã đứng lên nâng họ dậy:
- Nhị vị ca ca có chuyện gì thì từ từ nói, hà tất như vậy? Nhanh đứng lên, nhanh đứng lên...
Ban Chỉ nghiêm mặt:
- Đại nhân, huynh đệ chúng tôi mặc dù không có tài năng gì, nhưng việc dẫn ngựa xách đèn vẫn có thể làm. Hôm nay Chỉ đã thương lượng với huynh đệ của Chỉ một ngày, tại thành Lạc Dương này cả ngày vất vưởng, thật sự là cô phụ một thân nam nhi. Ban Chỉ ta cũng từng học qua võ nghệ, đọc qua binh thư, huynh đệ ta còn trời sinh thần lực, nguyện hiệu lực vì đại nhân.
Đổng Phi nâng hai người dậy:
- Nhị vị ca ca tới giúp ta, ta đương nhiên cầu còn không được.
Ban Chỉ và Yến Minh lại hành lễ, miệng nói chủ công, sau đó mới ngồi xuống.
- Chủ công, huynh đệ ta tại Lạc Dương cũng lăn lộn mấy năm, cũng có thể triệu tập mấy trăm người, đều là phường vô lại du côn bất nhập lưu... Mặc dù không kham nổi trọng dụng, nhưng tìm hiểu một tin tức, tìm một người, những việc này thì như xe nhẹ chạy đường quen thôi. Ta biết chủ công hiện giờ là mệnh quan triều đình, có một số việc không thể tự mình đứng ra. Những người này, vừa lúc có thể hiệu lực cho chủ công.
Đổng Phi nghe vậy, mắt không khỏi sáng ngời.
Sao ta không nghĩ đến điểm này? Nếu có những người này ở đây, vậy Lạc Dương có tin tức gì, có thể giấu diếm được ta sao?
Y không khỏi coi trọng Ban Chỉ thêm vài phần, gật đầu nói:
- Ban đại ca cứ nói tiếp đi.
Ban Chỉ nói:
- Chủ công hôm nay là Bắc Cung giáo úy, từ biểu hiện ra, dù đại tướng quân hay là hoàng thượng, thậm chí hoạn quan đối với chủ công cũng đặc biệt chiếu cố, làm như vô cùng phong quang. Nhưng Chỉ rõ ràng, hiện nay chủ công lại giống như đang ở đầu ngọn sóng.
- Chỉ giáo cho?
Ban Chỉ nói:
- Ta và Yến Minh lang thang ở phố phường, tin tức cũng coi như linh thông. Thật ra, vì sao chủ công tới Lạc Dương, Chỉ biết rất rõ ràng, tin tưởng trong lòng chủ công cũng minh bạch. Đại tướng quân nhìn như sủng tín chủ công, thực tế thì đề phòng mọi lúc mọi nơi. Phụ thân của chủ công tay cầm đại quân Lương Châu, một khi bình định loạn người Khương, nhất định sẽ thế lực đại trướng. Khi đó, đại tướng quân thấy đã không thể khống chế, vì vậy điều chủ công đến Lạc Dương, biểu hiện ra nhìn như thăng quan, nhưng trên thực tế chính là một con tin.