Nếu như nói sau khi tới thời đại này, trong toàn bộ 200 năm Đông Hán, người mà Đổng Phi bội phục nhất chỉ có hai người.
Phục Ba tướng quân Mã Viện, cả đời nhung mã, chưa một lần bại, có thể nói là bách chiến bách thắng. Hơn nữa từ khi y truyền thừa di bảo của Phục Ba tướng quân, bình thường nghe Thành Phương giảng thuật sự tích anh hùng tung hoành ngang dọc, khiến quân địch nghe tin đã sợ mất mật của Phục Ba tướng quân tại tây bắc năm đó. Ở trong lòng, Đổng Phi cảm thấy nếu như không có Phục Ba tướng quân, sợ rằng tây bắc Lương Châu hôm nay vẫn còn rơi vào hỗn loạn.
Nhưng nếu như nói đối với Mã Viện là bội phục, như vậy đối với Định Viễn Hầu Ban Siêu, Đổng Phi chính là kính trọng phát ra từ nội tâm.
Đời trước trong tiết lịch sử tại học đường, biết cố sự Ban Siêu vứt bút tòng quân, mà đến thời đại này, mới biết công tích của Ban Siêu, cũng không phải đơn giản như trên sách giáo khoa lịch sử nói. Mã Viện đã bảo vệ Lương Châu, nhưng Ban Siêu lại có vinh quang khai cương khoách thổ, viễn chinh Tây Vực, khiến 36 nước thần phục dưới chân Đại Hán, ngưỡng mộ Thiên triều.
Có thể nói, công tích của Ban Siêu có thể sánh bằng Hoắc Khứ Bệnh.
Có thể nói, nếu như không có Ban Siêu, như vậy Lương Châu hiện nay rất khả năng còn đang bị dị tộc Tây Vực và Hung Nô chà đạp.
Ban Chỉ vội vã nâng Đổng Phi dậy:
- Đại nhân, Ban Chỉ chẳng qua là một kẻ nghèo túng, đâu đáng được đại nhân coi trọng như vậy.
Đổng Phi không để ý tới Ban Chỉ, vẫn vái một cái đến đất, sau đó mới đứng thẳng lên.
- Ban đại ca, cái một lạy này Phi cũng không phải bái ngươi, mà là bái Ban Định Viễn, bái lệnh tằng tổ Ban trưởng sử, xin đừng chối từ.
- Cái này...
- Bình sinh Phi kính trọng chỉ có hai người. Một người là Hoắc Phiêu Kị, một người khác chính là Ban Định Viễn. Phi sinh tại Lương Châu, tự nhiên sẽ hiểu công tích của Ban Định Viễn, chỉ hận sinh trễ rất nhiều năm, bằng không cho dù là dắt ngựa cho Ban Định Viễn cũng cam lòng.
- Không dám nhận, không dám nhận!
Ban Chỉ liên tục khách sáo, nhưng trong lòng sinh ra kiêu ngạo vô hạn.
Hoắc Phiêu Kị, chính là Quan Quân hầu, Phiêu Kị tướng quân Hoắc Khứ Bệnh dưới trướng Tây Hán Vũ Đế. Công tích của Hoắc Khứ Bệnh tự nhiên không cần lắm lời, Đổng Phi đánh đồng Ban Siêu cùng Hoắc Khứ Bệnh, chỉ phần vinh quang này cũng khiến Ban Chỉ không khỏi cảm động vạn phần.
Từ khi tằng tổ Ban Dũng tại Thuận Đế năm Vĩnh Kiến thứ hai bị thái thú Đôn Hoàng là Trương Lãng hãm hại, hạ ngục bãi quan, suýt nữa chết ở trong lao. Từ đó Ban gia chưa gượng dậy nổi, không còn có thể tái hiện hưng thịnh năm đó. Nhoáng cái đã 60 năm, đến đời của Ban Chỉ, hầu như không người còn nhớ rõ hậu nhân của Ban gia. Trong nhà chỉ có vài mẫu đất cằn, cũng bởi vì cứu Yến Minh mà mất.
Ban Chỉ thậm chí không dám nói với người khác, rằng hắn là hậu nhân của Ban Siêu. Bởi vì hiện giờ hắn chẳng qua là một tên côn đồ trong thành Lạc Dương. Không thể khôi phục vinh quang cho Ban gia thì thôi, tuyệt đối không thể lại bôi tro chát trấu lên mặt tổ tiên nữa.
Nếu không có Yến Minh nhanh miệng, nếu không có Đổng Phi đối xử chân thành, Ban Chỉ vẫn sẽ không nói ra nội tình.
Nhưng mặc dù là vậy, khi hắn nói ra tổ tiên của mình, trên mặt đó có vẻ cực kỳ xấu hổ, cúi đầu, thậm chí không dám nhìn Đổng Phi.
Đổng Phi tự nhiên cũng có thể lý giải nỗi cay đắng trong lòng Ban Chỉ.
Lập tức rót một ly rượu:
- Ban đại ca, nghe huynh đệ nói một câu. Trên đời này ai cũng có lúc không thuận buồm xuôi gió, chỉ cần bản thân ta không xem nhẹ bản thân. Thiên hạ này không có điểm mấu chốt không thể vượt qua. Vừa rồi ta nói anh hùng không nói xuất xứ, hiện tại ta còn muốn tặng huynh trưởng một câu nói: Mạc sầu tiền đồ vô tri kỷ, thiên hạ thùy nhân bất thức quân? Mong huynh trân trọng.
*Đừng buồn con đường phía trước không tri kỷ, thiên hạ ai lại không biết anh?
Ban Chỉ nghe vậy, trong lòng thật giống như có một luồng nước ấm đang cuộng chảy.
Ủy khuất phải chịu bao nhiêu năm, khó khăn trải qua bao nhiêu năm, trong nháy mắt đều cuộn trào trong lòng hắn.
Nhịn không được, lên tiếng òa khóc.
Tiếng khóc đó khiến chua xót lòng người, nói hết nỗi thê lương của một anh hùng khi mạt lộ.
Đêm đó, Ban Chỉ đã uống say, Yến Minh cũng uống say. Hai huynh đệ lúc cười lúc khóc, cuối cùng ngã xuống đất say sưa ngủ.
Đổng Phi vẫn còn tỉnh táo, bảo vệ sĩ đưa hai người vào sương phòng.
Đi ra cửa tiểu viện, y bỗng dưng ngừng cước bộ. Ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy màn đêm đầy sao, đặc biệt rực rỡ.
Hưng thịnh không quá ba đời...
Ban gia có lẽ chính là một minh chứng tốt nhất. Bắt đầu từ Ban Bưu, lấy Ban Siêu, Ban Cố, Ban Chiêu ba người hưng thịnh nhất, mà hưng thịnh đến cực điểm, đến thời Ban Dũng bắt đầu suy sụp. Mà Ban gia hôm qua, có thể chính là Đổng gia ngày mai hay không?
Đổng Phi không khỏi do dự, đứng ngoài tiểu viện thời gian rất lâu, lúc này mới thở dài một tiếng, cất bước rời khỏi.
Mặc kệ ngày mai nó sẽ thế nào? Chỉ cần hôm nay ta làm tốt, như vậy đủ rồi. . .
Việc sau trăm tuổi lo lắng cái gì? Đó có khác gì buồn lo vô cớ đâu?
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Thái Ung đã phái xe ngựa đưa Thái Diễm với cái bụng đã vượt mặt vào đại trạch môn.
Đổng Phi, Lục Nhi và Nhậm Hồng Xương tự mình đi ra chờ đón ở ngoài đại trạch môn.
Thái Diễm hôm nay đã không còn nét phong tình vạn chủng ngày đó khi tại mục trường Sắc Lặc xuyên, ngược lại tràn ngập vẻ đẹp mẫu tính động nhân. Một tay đặt ở bụng khẽ xoa xoa, trên mặt luôn kèm theo nụ cười dào dạt hạnh phúc.
Đổng Lục nhìn thấy có vẻ rất ước ao.
Hôm qua khi Nhậm Hồng Xương nhắc tới chuyện này, nàng còn có vẻ không muốn.
Thế nhưng hiện tại, tất cả khúc mắc hình như đã không còn, thân thiết chạy qua gọi tỷ tỷ, dìu Thái Diễm đi vào phòng.
Trong phòng, Đổng Phi nói chủ ý của Nhậm Hồng Xương cho Thái Diễm.
Ngay từ đầu Thái Diễm cũng có vẻ không quá tình nguyện, dù sao cũng là cốt nhục của mình, lại phải...
Nhưng vừa nghĩ, tất cả điều này đều là vì tốt cho nàng và Thái gia. Huống chi, chuyện này theo lý chịu ủy khuất nhất cũng không phải nàng.
Cùng Đổng Lục, Nhậm Hồng Xương vốn là tỷ muội thân thiết, ba người nói chuyện một lúc cũng không còn ngăn cách.
Đổng Phi thấy tình huống này cũng yên lòng.
- Tỷ tỷ ở nhà điều dưỡng, hôm nay ta phải suất lĩnh Loan Vệ doanh vào ở trong Bắc Cung, rất nhiều việc, nên không thể ở với tỷ được. Có chuyện gì thì cứ nói với Lục Nhi. . . Hồng Xương, ngươi gọi đi Lý Tín và Tư Mã Hương Nhi, chúng ta cùng xuất phát.
Nhậm Hồng Xương đáp ứng rồi đi ra khỏi phòng.
Đổng Phi lại ở với Thái Diễm, Đổng Lục thêm một lát. Đang chuẩn bị đi thì Đổng Lục đột nhiên gọi y lại.
- Tướng công, ta có việc muốn nói.
- Chuyện gì?
Đổng Lục kéo Đổng Phi ra khỏi phòng. Lúc này trời đã sáng.
Một phụ nhân đang quét dọn con hẻm, đưa lưng về phía hai người Đổng Phi, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng thướt tha.
Mặc dù đã vào cuối mùa hạ, nhưng khí trời vẫn còn khá nóng nực.
Vì vậy mọi người mặc cũng không quá dầy. Phụ nhân đó mặc một bộ váy bằng vải thô, để trần cánh tay, lộ ra da thịt trắng trẻo như dương chi. Có lẽ là mệt mỏi, tay chống chổi ưỡn thẳng lưng, giơ tay chùi mồ hôi trên trán, càng có vẻ mệt mỏi lại kiều mị.
- Còn nhớ người ta không?