Mục lục
Ác Hán
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đổng Phi đột nhiên rùng mình một cái, hắn cảm giác trong người cảm thấy có chút không thoải mái. Hắn quay đầu về phía sau nhìn, Hoàng Thiệu có vẻ bị bệnh ngồi trên lưng ngựa, bộ dạng hữu khí vô lực, giống như tùy thời có thể rớt xuống lưng ngựa.

Vu Mỹ dẫn Đan Dương binh đi theo ở phía sau, tất cả đều như bình thường, chỉ có Hoàng Thiệu nhìn qua rất yếu, tựa hồ giống như sinh bệnh.

Thời gian hoả thiêu Bàn long cốc đã trôi qua sáu ngày, từ lý luận mà nói thì mục đích của Đổng Phi trên cơ bản đã đạt được, những điểm này thì có thể nhìn ra được ở các đàn tràng ở Dương Châu, tín đồ rõ ràng đã giảm đi rất nhiều so với trước kia, cùng lúc thì chỗ này đã cách Quảng Lăng rất xa, uy vọng đám người Trương Giác dĩ nhiên không có cánh, uy vọng ở các châu của phương bắc tuy cao, nhưng còn phía này thì đã bị đám người Đổng Phi giết chóc cũng làm cho các tín đồ cảm thấy sợ hãi.

Thờ phụng quỷ thần là một chuỵên trọng yếu, nhưng nếu mà vì chuyện này mà đánh mất cả mạng nhỏ thì quả thật là không chịu nổi. Hơn nữa Dương, Kinh các nơi không giống như phương bắc có tai hoạ, cho nên tình huống tự nhiên có bất đồng.

Theo đạo lý mà nói, tình huống chuyển biến tốt đẹp thì Đổng Phi phải cảm thấy được cao hứng, nhưng trên thực tế thì không phải như vậy, trong lòng hắn khi nào cũng có sự hoang mang.

Nguyên nhân? Không thể nói rõ! Nhưng hắn cảm thấy Thái bình đạo không thể dễ dàng nhận thua như vậy, bọn chúng có đầy đủ tiền vốn để tiếp tục đuổi giết hắn, nhưng từ sau khi qua Quảng Lăng thì không còn thấy có động tĩnh gì cả.

Trương Giác….Đổng Phi cũng không quá hiểu biết người này, bất quá từ Hoàng Thiệu cùng Đường Chu nói qua thì Trương Giác không phải loại người dễ buông tay, bị một thanh hoả làm cho da mặt Trước Giác đều lột xuống, ăn thiệt thòi lớn như vậy, nếu là Đổng Phi thì cũng chỉ sợ hắn nuốt không trôi sự việc này. Cho nên Trương Giác nhất định có hậu chiêu.

Nhưng Trương Giác lại không có động tĩnh gì, quả thực làm cho Đổng Phi lo lắng. Mà tình huống trước mặt của Đổng Phi cũng có chút bất đồng, ba trăm binh sĩ Đan Dương cùng với Vu Mỹ gia nhập vào làm cho lực lượng của hắn tăng mạnh, nhưng điều đó cũng dẫn hắn từ chỗ tối đến chỗ sáng, đây giống như một cuộc trao đổi, Thái bình đạo lại chuyển về chỗ tối.

Theo ý của Đổng Phi thì hắn không muốn ba trăm binh lính Đan Dương đi theo hắn, sau khi sự kiện ở Quảng Lăng kết thúc, hắn từng nghĩ tới trả lại đan dương binh cho Trần Khuê, chỉ để lại Vu Mỹ là được. Gã gia hoả này vũ lực không tính là cao, chắc là ngang ngửa với Bùi Nguyên Thiệu, cũng may hắn rất nhanh nhẹn, hơn nữa có thể tìm hiểu tin tức, Đông Phi không nhớ rõ Vu Mỹ có xuất hiện trong tam quốc hay không, bất quá hắn cũng lười suy nghĩ.

Dọc theo đường đi hắn gặp qua người giỏi nhiều lắm, hơn nữa những người ấy là Đổng Phi trước kia rất tôn sùng họ, người mà hắn kính nể là Không Minh tiên sinh cũng đã gặp qua, hơn nữa bàn tay lại nhiều lần sờ mặt của Khổng Minh tiên sinh. Thoả mãn, Đổng Phi rất thoả mãn.

Bất qua Gia cát Khuê lại khuyên can Đổng Phi không nên đem Đan Dương binh trả lại cho Trần Khuê.

“ Phi công tử, Hán Du có ý tốt, mà ngươi lại đang muốn giao hảo với Trần gia Từ Châu, nếu ngươi đem trả lại cho hắn thì tất sẽ làm cho Hán Du xấu hổ, thậm chí còn có thể cho là ngươi khinh thường hắn, tốt nhất hãy đem mọi người đi theo, nhiều người thì có thêm nhiều lực lượng, bên cạnh ngươi ngoại trừ Điển Vi thì chỉ còn lại 8 gã cự ma sĩ, nếu như thế thì chỉ sợ hơi ít người, mặc dù nói mục tiêu có lớn một chút, nhưng tóm lại vẫn có nhiều chỗ tốt, ngươi nói có phải không?”

Ngẫm lại Gia Cát Khuê nói cũng có lý, cho nên Đổng Phi không đem binh trả lại cho Trần Khuê, đoàn người lại tiếp tục khởi hành, vòng qua Lịch Dương thành, sau đó đi qua Đan dương thành, đêm tối chạy tới Giang Hạ, dựa theo kế hoạch của Đổng Phi thì hiện tại hắn đã hoàn thành nhiệm vụ, đây chính là thời điểm rất tốt để về nhà, nếu qua sông thì có thể đưa Gia Cát Khuên về nhà và hắn có thể trực tiếp chọn tuyến đường Nam Dương, sau đó từ Toánh Xuyên đi Hà Đông. Chắc là đám người Thái Ung hẳn đã đến Hà Đông, nói không chừng đã cùng phụ thân đi tới Lạc Dương.

Nhưng không nghĩ tới, thời điểm sắp đến Lư Giang thì xảy ra một việc nghiêm trọng, Hoàng Thiệu bị bệnh, bệnh rất nghiêm trọng, kỳ thực từ khi rời khỏi Quảng Lăng thì Hoàng Thiệu đã có chút không thoải mái, lúc đầu còn nghĩ rằng chỉ là bệnh nhẹ, Đổng Phi cũng không quá mức lưu ý, nhưng sau này bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng , ngay cả ngựa dều không cưỡi được, Gia cát Khuê có chút tinh thông y thuật, sau khi kiểm tra thì nói là bị chứng lạnh người, sau khi ở Lư Giang tìm lang trung khám bệnh thì mới biết Hoàng Thiệu bị bệnh rất nghiêm trọng, đó chính là chứng Thương hàn. Nguyên nhân bệnh thương hàn có rất nhiều triệu chứng, bị nóng, bị lạnh, ôn dịch, thậm chí tâm thần không yên.

Nhiều nguyên nhân như vậy cho nên mới bị phát bệnh thương hàn, sau khi lang trung kiểm tra xong, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “ Xin thứ cho ý thuật tại hạ nông cạn, không thể nhìn ra nguyên nhân gì tạo thành bệnh thương hàn, bất quá ta có thể đề cử một người, nói không chừng hắn sẽ có biện pháp.

Đổng Phi vội vàng hỏi: “ Xin chỉ giáo!”

“ Đi Trường Sa.” Lang trung nói: “ Trường Sa có một vị danh y, hơn nữa người này xuất thân liêm chính, hiện tại đang đảm nhiệm Thái Thú TRường Sa, người này y thuật cao minh, hơn nữa rất có tâm đắc về chữa bệnh thương hàn, nói không chừng có thể chữa khỏi cho quý thuộc hạ.”

Thái Thú? Danh y? Có hai ngàn thạch bổng lộc. Thái Thú cứ nhiên là một danh y sao? Đổng Phi không khỏi ngạc nhiên, quay dầu hướng về phía Gia Cát Khuê nhìn lại, Gia cát Khuê suy nghĩ một lát, đột nhiên vỗ tay một cái, “ Ngươi nói chính là Trương Cơ?”

“ Đúng là Trương Trường Sa!”

“ Đúng, đúng, nếu hắn có thể xuất thủ thì chắc sẽ không thành vấn đề.”

Đổng Phi kỳ quái hỏi: “ Quân Công tiên sinh, vị này ở Trường Sa rất có danh sao?”

“ Ha hả, quả thật có chút danh tiếng, ta đã nghe nói đến vị Trương Cơ này, hắn tự là Trọng Cảnh, xuất thân rất tốt, nhưng vì thửa nhò ham mê y thuật cho nên thường xuyên bị người nhạo báng, nhưng hắn cũng không để ý, một lòng nghiên cứu y thuật, sau đó thì làm Thái Thú Trường Sa, lại thêm y thuật cao minh, cho nên danh khí cũng không nhỏ….Bất quá từ nơi này đến Trường Sa là một đoạn hành trình dài, không biết Hoàng tiên sinh có chịu đựng nổi không?”

Hoàng Thiêu đang mơ mơ màng màng mở to mắt, hữu khí vô lực nói: “ Chủ công, ngài không cần quản ta, Thiệu chỉ cố gắng tĩnh dưỡng thì sẽ nhanh bình phục, tự nhiên sẽ hội hợp với chủ công ở Hà Đông, không nên chậm trễ thời gian, nơi này quả thực là không an toàn.”

Đổng Phi trừng mắt nói: “ Hoàng Thiệu, ngươi nói cái gì vậy? ta đã từng nói qua, tuyệt không bỏ rơi thủ hạ, ngươi đã theo ta, ta tất nhiên là có trách nhiệm bảo vệ tính mệnh của ngươi…. Cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, trời sáng ta sẽ mang ngươi đi Trường Sa tìm Trương Cơ.”

Sau khi để cho Đường Chu lưu lại chiếu cố Hoàng thiệu, cùng với tiễn lang trung thì Đổng Phi ngồi tại phòng khách trầm tư.

Điển Vi không nói một tiếng ngồi ở bên cạnh, hắn lấy ra một tấm vải bố lau đôi đại kích, đôi đại kích kia đã uống vô số máu tươi, Nguyện Nha kích*( Hình trăng bên cạnh mũi kích) mơ hồ toả ra hồng quang, tản mát ra một cỗ huyết tinh nhàn nhạt.

Gia Cát Khuê đi vào, ngồi đối diện với Đổng Phi.

“ Phi công tử, ngươi thật sự muốn dẫn Hoàng tiên sinh đi Trường Sa sao?”

Đổng Phi gật đầu, nghiêm mặt nói: “ Hoàng Thiệu xuất thân bần hàn, tuy có tài hoa nhưng không có sở dụng, thậm chí đã đầu nhập vào đạo tặc, người như thế trong mắt mọi người tuy không tính là cái gì, nhưng đối với Phi mà nói, nhìn thấy hắn như nhìn thấy chính mình, ta mặc dù xuất thân bỉ phu, nhưng cũng không phải giống nhau đều bị người ta xem thường sao? Ha Hả, ngài đừng trách ta nói thẳng.”

Gia Cát Khuê thực không có tức giận, nhưng vẻ mặt lại đang suy nghĩ vấn đề gì.

Đổng Phi nói tiếp: “ Phi may mắn có được Bá Dê tiên sinh ưu ái; Thiệu bất hạnh, nhưng hắn còn biết lầm đường mà quay lại, đầu nhập vào môn hạ của ta, một đường khổ cực, nhưng hắn đối với ta rất trung thành và tận tâm, lại toàn tâm toàn ý bày mưu tính kế cho ta, nếu ta từ bỏ hắn thì chẳng phải làm những người theo ta tâm hàn hay sao? Điển đại ca, ngươi nói ngươi có thể thất vọng hay không?”

Điển Vi ngẩng đầu, khuôn mặt xấu xí nở nụ cười cộc lốc nói, “ Sẽ!”

“ Ngươi xem, ngay cả Điển đại ca là người thanh thật cũng nói như vậy…. Quân Cống tiên sinh, Phi không có chí lớn, suốt đời có một nguyện vọng là bảo vệ Đổng thị một nhà chúng ta một đời chu toàn, tuy nói chí nhỏ nhưng cũng không dễ dàng, ta cần mỗi người theo ta sau này đều có cuộc sống vui vẻ, Quân Công tiên sinh, loại cảm giác này ngài có thể sẽ không biết được, nhưng đây đúng là suy nghĩ chân thật của ta, ngày đó Trần Nguyên Long sẽ nói ta thăng chức rất nhanh, kỳ thật đối với ta không sao cả, Đại trượng phu kiến công lập nghiệp, nhưng nếu ngay cả người nhà đều bảo hộ không được thì còn nói gì đến chuyện kiến công lập nghiệp, thăng chức rất nhanh? Lời trong lòng như thế, kỳ thật ta cảm thấy rất cô độc.”

Gia Cát Khuê kinh ngạc nhìn Đổng Phi, thật lâu không nói nên lời. Lời này nếu để cho người khác nghe được thì chắc sẽ nhạo báng Đổng Phi không có chí lớn, nhưng Gia Cát Khuê cũng đã ở chung với Đổng Phi một đoạn thời gian, người này giết người như ma, rất khắc sâu ấn tượng đối với Gia Cát Khuê. Trong yếu hơn nữa chính là câu nói sau cùng, làm cho tâm của Gia Cát Khuê cực kỳ xúc động, những lời này giống như không nên có ở tuổi Đổng Phi nói ra, càng giống với một người đã trải qua thế sự xoay vần, là một lão nhân đã trải qua vô số sự tình mới nói được những lời như vậy.

Gia Cát Khuê nhẹ giọng nói: “ Phi công tử, ngài rốt cục là hạng người gì?”

Đổng Phi cầm một cây lao chà cho đến mức sáng như tuyết, cắm vào trong túi, sau đó cười nói: “ Là một gã bình thường Sửu quỷ mà thôi.”

“ Ha ha ha…..Đúng vậy, là một gã sửu quỷ bình thường!”

Giai Cát Khuê nghiêm mặt nói, “ Nếu Phi công tử đã quyết định như vậy thì Khuê cũng không nói nữa, muộn rồi, sớm nghỉ ngơi một chút đi thôi.”

Nói xong hắn đứng dậy muốn đi ra khỏi phòng, nhưng Đổng Phi đột nhiên mở miệng, “ Quân Công tiên sinh, ta sẽ cho Vu Mỹ hộ tốc các người trở về, còn nữa, Đường Chu cũng sẽ đi theo….Sau khi ngươi về nhà thì có thể cho bọn họ trực tiếp đi Hà Đông.”

Gia Cát Khuê quay người, chấp tay nói: “ Lòng cao thượng của Phi công tử, Khuê quả thực không nói hết lời cảm tạ.”

Gia Cát Khuê đi ra ngoài, Đổng Phi cho gọi Vu Mỹ cùng với Đường Chu vào nói chuyện một phen.

Bảo Điển Vi lấy bọc hành lý qua, từ bên trong lấy ra một quả ấn tín đưa cho Vu Mỹ.

“ Vu Mỹ, ngươi cùng với Đường Chu sau khi đưa Gia Cát tiên sinh về nhà thì có thể trực tiếp cầm ấn tín này đi Hà Đông, chỗ này của ta có một phong thơ, ngươi chuyển giao cho cha ta, nếu cha ta không có thì giao cho tỷ phu của ta là Lý Nho hoặc mẫu thân của ta cũng được, ta tiến cử ngươi làm Kỵ Đô Uý, ở trong quân Hà Đông hiệu lực, ngươi nếu có cái gì không hài lòng thì có thể nói cho ta biết.”

Từ một gã bạch đinh, lập tức biến thành Kỵ Đô Uý…. Đối với Vu Mỹ mà nói thì quả thực giống như gà rừng biến thành phượng hoàng, sau một thời gian kích động không nói nên lời, tay thì cầm thư, tay thì cầm ấn, liên tiếp run rẩy.

“ Đường Chu, tâm tư của ngươi linh hoạt, nhưng về vấn đề đọc sách cũng không nhiều lắm, luận về học vấn cùng với tu dưỡng thì ngươi còn kém so với Hoàng Thiệu, nhưng luận về tâm nhãn thì ngươi hơn Hoàng Thiệu, sau khi hai người các ngươi đầu nhập ta, ta luôn quan sát các ngươi, ta rất muốn trọng dụng ngươi, nhưng ngươi bây giờ còn chưa đủ để ta trọng dụng…Sau khi hồi Hà Đông, ta sẽ an bài ngươi làm thủ hạ của tỷ phu ta một thời gian. Ha hả, thủ đoạn của hắn ngươi cũng đã được lĩnh giáo, chờ cho ngươi học thành, ta còn có chuyện trọng yếu muốn giao cho ngươi.”

Đã một lần gặp Lý Nho, nhưng lần đó chính là tù binh. Mà lúc này đây….Đường Chu chảy nước mắt nói: “ Chủ công, Chu chắc chắn sẽ dốc lòng tu học, tuyệt không cô phụ niềm kỳ vọng của chủ công.”

“ Tốt lắm, tất cả đi chuẩn bị đi, ngày mai ta sẽ không nói lời từ biệt cùng với các ngươi.”

Vu Mỹ cùng với Đường Chu lui ra, Đổng Phi dột nhiên nở nụ cười.

Điển Vi hỏi: Chủ công, ngài cười cái gì?”

“ Không có gì…Chỉ là suy nghĩ, gã Tiểu Lượng kia tương lai sẽ như thế nào? Thật hy vọng hắn nhanh lớn lên, ta có thể xem phong thái của hắn.”

Điển Vi không hiểu chuyện này có gì buồn cười? Một gã tiểu ốc sên mà thôi, thật sự đáng giá được chủ công coi trọng như thế sao? Bất quá, chủ công cảm thấy buồn cười thì nhất định là buồn cười. Điển Vi nhịn không được cũng nở nụ cười.

Ngày hôm sau Gia Cát Khuê dậy sớm những cũng không gặp được Đổng Phi. hắn hỏi Chu Thương, không, phải gọi là Gia Cát Thương, thần sắc hắn có chút ảm đạm nói: “ Phi công tử sáng sớm đã dẫn người rời đi.”

Đúng vậy, chẳng những đi rồi, hơn nữa bốn mươi thất chiến mã kia cũng mang theo!

Vu Mỹ triệu tập nhân mã ở phía ngoài khách điếm trang nghiêm đứng chờ, Đường Chu đứng sau Vu Mỹ giống như một pho tượng, lặng yên không một tiếng động.

Gia Cát Khuê nhẹ giọng nói: “ Chu Thương, ngươi hối hận phải không?”

Gia Cát Thương ngẩng đầu nghiêm mặt nói: “ Chủ nhân sao lại nói như vậy? Chu Thương đã chết, hiện giờ ta chính là Gia Cát Thương, Thương hiện tại đã quy thuận chủ nhân, tại sao lại hối hận? Nhưng chính tiểu nhân cảm thấy được, Phi công tử tuy rằng rất xấu, nhưng tấm lòng lại rất tốt.”

“ Đúng vậy, trên đời này không thể trông mặt mà bắt hình dong, Phi công tử đã dạy cho ta một bài học a!”

Cảm thán xong, Gia Cát Khuê hạ lệnh khởi hành, hắn một tay ôm ấu tử Gia Cát Lượng, một tay lôi kéo đứa con cả là Gia Cát Cẩn lên xe.

Gia Cát Cẩn hỏi: “ Phụ thân, Sửu thúc thúc đâu?”

“ Phi công tử đi làm đại sự.”

“ Chúng ta có thể cùng Sửu thúc thúc tái kiến không?”

“ Đương nhiên có thể…..Bất quá ngươi phải đọc sách thật tốt, nếu không tương lai làm sao dám đi gặp Phi công tử?”

“ Con nhất định sẽ dụng công đọc sách!”

Gia Cát Cẩn dùng sức nắm tay, lớn tiếng đảm bảo. Dọc theo đường đi, hắn lúc đầu nhận biết Đổng Phì chính là rất sợ hãi, nhưng càng về sau thì càng cảm thấy thú vị, đặc biệt khi nghe nhóm Cự mã sĩ kể về chuyện cũ của Đổng Phi năm đó tung hoành Tây Bắc, làm cho Gia Cát Cẩn chuyển từ thú vị ra kính nể, gã xấu thúc thúc này tuy không lớn hơn hắn bao nhiêu tuổi, nhưng cũng đã có uy danh hiển hách. Đại trượng phu phải là người như vậy, Gia Cát Cẩn thầm hạ quyết tâm.

Xe ỷ sau khi chạy ra khỏi Lư Giang thì hướng về phía Giang Hạ xuất phát.

Cùng một ngày, ở cửa khẩu Giang Hạ cũng đi tới một đám người, cầm đầu là một thanh niên có tướng mạo uy vũ.

Người đồng hành hỏi; “ Tiểu cừ suất, chúng ta bây giờ đi chỗ nào?”

Thanh niên kia trầm ngâm một lát, sau đó vung tay nói: “ Nếu như là ta, tất nhiên sau khi sự tình ở Quảng Lăng kết thúc thì sẽ nhanh chóng rút khỏi, nếu Yến không đoán sai thì những người đó nhất định sẽ đi Lư Giang, sau đó chạy tới Giang Hạ, rời Kinh Châu đi tới Nam Dương, về phần phương diện ở Nam Dương thì ta đã nhắc nhở Trương thúc thúc thay ta chú ý, chúng ta bây giờ đi tới Lư Giang, nói không chừng có thể gặp được đám người đó cũng nên.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK