Nếu là người quen, vậy trận loạn chiến này cũng không thể đánh tiếp nữa.
Đổng Phi lập tức mệnh Bàng Đức trở về bản trận, mà Văn Sính ở bên kia cũng cười khổ thu gom nhân mã, trong lòng thầm kêu khổ.
Sao lại đụng phải người này?
Như vậy, chỉ sợ sự tình sẽ có phiền phức rồi.
Mà bên kia, Đổng Thiết cũng đã đứng dậy. Có Cự Ma Sĩ dắt tới một con chiến mã, Đổng Thiết xoay người ngồi lên ngựa, cùng Vũ An Quốc một trái một phải đứng phía sau Đổng Phi.
Đã sớm nghe nói qua tên của Đổng Thiết, Vũ An Quốc bắt đầu hiếu kỳ quan sát.
Đổng Thiết thân cao khoảng tám xích, hình thể hơi gầy, hai gò má thanh tú, khi nghiêm túc lên sẽ bày ra góc cạnh rõ ràng. Mặc một bộ trường sam màu xanh, lưng đeo một cái túi rất kỳ quái, không thấy bên trong đựng cái gì, nhưng từ chuôi kiếm lộ ra bên ngoài cũng có thể đoán ra chút manh mối.
Không ngờ có tới bảy thanh kiếm?
Vũ An Quốc tỉ mỉ đếm chuôi kiếm, phát hiện trong túi đó chứa ít nhất bảy thanh kiếm.
Con khỉ ốm này mang nhiều kiếm như vậy làm gì? Lẽ nào sợ bảo kiếm bị gãy, cho nên mang trên người để dự phòng sao?
Vũ An Quốc càng nhìn càng cảm thấy thú vị.
Nhưng không ngờ Đổng Thiết đột nhiên quay đầu lại, trừng mắt với Vũ An Quốc:
- Mặt đen, ngươi cứ nhìn ta làm cài gì?
- A. . .
Vũ An Quốc đỏ lựng mặt, có vẻ xấu hổ:
- Khỉ ốm, ngươi chính là Đổng Thiết sao? Mang nhiều kiếm nhiều như vậy làm cái gì?
Đổng Thiết quan sát Vũ An Quốc:
- Giết người!
Nói rồi hắn quay đầu đi, không nói thêm gì nữa. Vũ An Quốc có ý muốn hỏi thêm, nhưng bị Bàng Đức khẽ kéo một cái.
Văn Sính cũng đã thu gom nhân mã xong xuôi, kiểm kê một phen.
Lần tấn công chỉ chốc lát của Cự Ma Sĩ đã giết chết gần trăm quan quân. Lần này hắn phụng mệnh đến quận Đan Dương đốc lương, nhân mã mang theo vốn không nhiều lắm. Hiện giờ đã chết hết hai phần, sau này trở lại biết ăn nói thế nào? Thoạt nhìn, bắt hung phạm kia hình như không có khả năng. Hắn ở chung với Đổng Phi thời gian không ngắn, tự nhiên biết thái độ của Đổng Phi đối với bộ khúc.
Hắn gọi một tiểu tướng tới:
- Hạ Tề, phiền ngươi đến Lịch Dương một chuyến, thông báo cho thái thú đại nhân, thoạt nhìn chúng ta sắp có phiền phức rồi.
Tiểu tướng ngẩn ra, nhỏ nhẹ nói:
- Đốc quân tòng sự đại nhân, sao lại nói vậy?
- Ngươi cứ nói cho thái thú Chu đại nhân, nói là có Hổ bí trung lang tướng muốn bảo vệ hai người kia, nhất thiết đừng làm khó hai người đó.
Tiểu tướng tỏ ra ngạc nhiên nói:
- Hổ bí trung lang tướng nào?
Văn Sính cười khổ:
- Hôm nay trong triều đình còn có mấy Hổ bí trung lang tướng? Đương nhiên là An Ninh Đình hầu Đổng Phi kia rồi.
Tiểu tướng la hoảng lên, quay đầu nhìn Đổng Phi.
- Hắn chính là ác hán kia?
Câu này hầu như là buột miệng nói ra, Đổng Phi cũng đang giục ngựa đi tới. Văn Sính hận không thể đá cho tiểu tướng kia một cái.
Danh tiếng ác hán ngươi biết thì thôi, sao lại còn nói ra trước mặt người ta.
Văn Sính còn đang lo lắng thì Đổng Phi đã đi qua.
Y nghe tiểu tướng kinh hô, không khỏi nhìn lướt qua. Thấy tiểu tướng tuổi chừng trên dưới 20, da trắng môi hồng, nhưng hình dung tráng kiện. Có lẽ cảm thấy vừa rồi quá thất thố, tiểu tướng vội vàng khom người nói:
- Đan Dương tiểu lại Hạ Tề, bái kiến An Ninh Đình hầu. Xin đại nhân thứ tội tiểu tướng giáp trụ trong người, không thể toàn lễ.
Hạ Tề, không nghe nói qua.
Nhưng Đổng Phi lại rất có thiện cảm với người này, chí ít khi nói chuyện biểu hiện ra không kiêu ngạo không siểm nịnh.
- Ta chính là ác hán kia. Ha ha, ngươi cũng không nói gì sai, rất nhiều người đều gọi ta như thế... Ngươi chẳng lẽ không tin?
- Tiểu tướng không dám!
Văn Sính bên cạnh nói:
- Công Miêu, nhanh đi đi, ta cùng với An Ninh Đình hầu, ngày mai sẽ đến Lịch Dương tiếp đại nhân.
- Tiểu tướng tuân mệnh!
Nói rồi Hạ Tề thúc ngựa rời khỏi.
Trước khi đi lại nhịn không được quan sát Đổng Phi một chút, thầm nghĩ: không hổ là hổ lang chi tướng, xác thực có khí thế uy mãnh.
Ác danh của Đổng Phi hôm nay đã truyền khắp đại giang nam bắc.
Có người tán thưởng, có người chửi bới, dù sao thì không quản thế nào, y đã nổi danh rồi. Không biết, năm đó sự tích y chuyển chiến Trung Nguyên, cứu giá Ung Khâu cũng được lưu truyền thành các loại phiên bản. Có người nói Đổng Phi là một hung thần ác sát ba đầu sáu tay, cũng có người nói y là hảo hán đỉnh thiên lập địa. Kể từ đó, tự nhiên cũng xuất hiện không ít người sùng bái y.
Hạ Tề, cũng là một trong số đó.
Đổng Phi đợi Hạ Tề đi rồi, mới nghi hoặc nhìn Văn Sính:
- Trọng Nghiệp, sao ngươi lại muốn truy sát người của ta?
- Việc này. . . Một lời khó nói hết, không bằng đêm nay chúng ta ngủ lại tại huyện Đan Dương, ta sẽ tường tận nói rõ với ngươi, thế nào?
Nếu là người khác, Đổng Phi chưa hẳn sẽ nể mặt.
Nhưng Văn Sính lại khác. Một mặt hắn là học sinh của Hoàng Trung, mặt khác, y cùng Văn Sính cũng được coi là đồng đội.
Dù sao từng kề vai chiến đấu tại huyện Uyển, mặt mũi này vẫn phải cho.
- Chuyến này ta phụng chỉ mộ binh, vốn muốn dừng lại tại Đan Dương. Nếu như mộ đủ nhân mã, ta phải lập tức trở về Lạc Dương, nhưng chưa hẳn sẽ đi Lịch Dương.
Văn Sính nói:
- Việc này ta biết. Tin tức ngươi tới Đan Dương mộ binh cũng đã truyền tới từ tháng trước rồi. Chu thái thú còn vì chuyện này mà đứng ra, hiện nay đã mộ tập hơn nghìn người, nói là đợi ngươi đến sẽ bàn giao cho ngươi đấy.
- A?
Đổng Phi ngạc nhiên:
- Ta cùng với vị thái thú đại nhân kia vốn không quen biế, vì sao hắn giúp ta?
- Cũng không phải Chu đại nhân muốn giúp ngươi, là thứ sử đại nhân đứng ra nói tốt giúp ngươi. . . Hôm nay Tiền Đường có Bành Thức tự xưng đại soái, tụ chúng làm loạn. Tần đại nhân và lão sư đang lo việc đối phó với tên đó, bằng không, nói không chừng còn sẽ đích thân đứng ra.
Tiền Đường?
Đổng Phi nói:
- Bành Thức kia có lai lịch gì? Vì sao ta không nghe nói qua việc này?
Văn Sính cười khổ:
- Hiện nay Dương Châu cũng không tính là hỗn loạn, chỉ là có đám tiểu nhân không biết sống chết đó nhảy ra làm mưa làm gió. Bành Thức đó vốn là thủy tặc ở Chấn Trạch, thuộc hạ có chút nhân mã mà đã đắc ý vênh váo rồi. Hơn nữa năm ngoái sau khi đại nhân từ Kinh Châu trở về, sức khỏe vẫn không tốt lắm. Bành Thức kia liền trốn ra khỏi Chấn Trạch. . . Chẳng qua cũng là tự tìm cái chết.
*Chấn Trạch: hồ nước ngọt lớn thứ hai Trung Quốc.
Đổng Phi cũng không phản bác những lời này của Văn Sính.
Tần Hiệt quả thật là một nhân vật lợi hại, thủ hạ lại có Hoàng Trung, Lý Nghiêm, đương nhiên không thể khinh thường.
Bành Thức? Cũng chưa từng nghe qua. . .
Nếu là Tưởng Khâm Chu Thái, hoặc là Cẩm Phàm tặc Cam Ninh, nói không chừng Đổng Phi còn có thể hưng phấn.
Chỉ là, những người này hiện giờ còn không biết ở đâu. Chí ít này dọc theo đường đi, Đổng Phi cũng không nghe người ta nhắc tới những cái tên này.
Đan Dương lệnh là một lão giả 50 tuổi, một người huyện Đan Dương sinh ra và lớn lên ở đây.
Người này hồi nhỏ có chút danh tiếng, từng thi đỗ hiếu liêm. Chỉ là tuổi cao, cũng dần dần hết thời. Tại Đan Dương đảm nhiệm đã 10 năm, mặc dù không làm việc ác gì, nhưng cũng không có chiến tích, xem như là một người rất bình thường.
Nghe nói có Hổ bí trung lang tướng của triều đình muốn ngủ lại huyện Đan Dương, lão tiên sinh này kích động nhượng lại nơi ở của mình.
Nhưng bản thân lão tiên sinh còn có già trẻ một nhà.
Tuổi lớn nhất cũng đã 80 rồi, người bé cũng chỉ khoảng 10 tuổi. Đổng Phi thật sự không đành lòng, vì bản thân mà khiến cho toàn gia người ta sống không yên ổn.
Vì vậy mệnh Bàng Đức dẫn Cự Ma Sĩ dựng doanh trại ở ngoài thị trấn, y chỉ dẫn theo Đổng Thiết và Vũ An Quốc vào ngủ trong thị trấn. Nếu Đổng Phi làm như vậy, Văn Sính cũng không tiện nói cái gì. Hắn lập tức bảo binh mã của mình cũng đóng quân ở bên ngoài thị trấn. Đương nhiên, hai quân không có khả năng ở cùng một chỗ, một bên thành đông, một bên thành nam. Ban ngày vừa mới đánh một trận, phỏng chừng lúc này trong lòng quan quân còn nghẹn một bụng nộ khí. Tách họ ra, tránh những người này gặp mặt lại xảy ra xung đột.
Đan Dương lệnh họ Chu, tên một chữ Trị, tự Hoành Thu.
Sau tiệc rượu, Chu Trị nhượng lại thư phòng. Mời Đổng Phi và Văn Sính vào bên trong nói chuyện.
Đổng Phi lúc này mới nói:
- Trọng Nghiệp, ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta, sao ngươi lại muốn truy sát Tiểu Thiết?
Văn Sính tỏ ra tức giận:
- Ngươi tưởng là ta nhàn rỗi lắm sao? Không có việc gì đi bắt gã sai vặt của ngươi... Ngươi hỏi hắn xem, đã làm chuyện tốt gì ở Lịch Dương? Trêu chọc thái thú Chu Hân chạy tới khẩn cầu ta đứng ra bắt hắn. Nếu không phải hắn, lúc này nói không chừng ta đã chuẩn bị đủ lương thảo, chỉ huy vận chuyển trên đường rồi...Ngươi hỏi Đổng Thiết có phải không, tại sao gặp phải chuyện lớn như vậy?
Lúc này Đổng Phi mới ý thức được, Đổng Thiết khẳng định là gây ra thị phi. Y quay đầu hỏi:
- Tiểu Thiết, ngươi phạm phải chuyện gì?
Đổng Thiết cung kính lời:
- Chủ nhân, Tiểu Thiết đã giết người ở Lịch Dương, còn ban đêm xông vào đại lao Lịch Dương, giết không ít ngục tốt.
- Hả?
Đổng Phi vốn tưởng rằng, Đổng Thiết cùng lắm chỉ giết vài người mà thôi.
Nếu như chỉ vậy sẽ dễ xử lý. Dựa theo Hán luật, chỉ cần bỏ ra đủ tiền chuộc tội là có thể bình an vô sự. Nhưng ban đêm xông vào đại lao Lịch Dương, còn giết ngục tốt. . . Chuyện này hơi lớn rồi, chỉ sợ phải đến Lịch Dương một chuyến.
- Tiểu Thiết, tới cùng xảy ra chuyện gì?
Đổng Thiết nói:
- Chủ nhân, Tiểu Thiết theo Vương sư chu du, lại đến Giao Châu, ngộ kiếm cạnh biển. Nửa năm trước, Vương sư nói kiếm pháp của ta mới thành, những gì hắn có thể dạy cho ta đều đã truyền thụ rồi, còn lại phải nhờ vào bản thân ta đi lĩnh ngộ. . . Ta liền chu du khắp nơi, tìm kiếm cao thủ đấu kiếm. Ba tháng trước, tại Ngô Quận ta kết bạn với hai hảo hán, chuẩn bị về Lạc Dương hiệu lực cho chủ nhân. Ai ngờ khi rời Lịch Dương, có một đám sĩ tử ở trong tửu lâu nhục mạ chủ nhân, ta giận dữ...
Đổng Phi đã hiểu!
Tính tình của Đổng Thiết ít nhiều y cũng lý giải một chút, cũng không phải một là một người vô cớ sinh sự.
Chỉ sợ người ta chọc cho hắn nổi nóng, lúc này mới xuất thủ. Đổng Phi liền nói:
- Có phải ngươi đã động thủ giết người ở tửu lâu hay không?
Đổng Thiết cúi đầu, ừ một tiếng.
- Vậy vì sao ngươi lại ban đêm xông vào đại lao Lịch Dương?
- Việc này. . . Lúc đó sau khi ta và hai vị hảo hán giết người, không nghĩ đến phản ứng của Lịch Dương vệ sẽ nhanh như vậy. Đang chuẩn bị rời khỏi thì bị họ bao vây... Chính là người dẫn đội đã đi hồi ban ngày, đã bắt hai vị bằng hữu của ta. Hai vị hảo hán đó bởi vì ta mới xuất thủ, sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn? Cho nên một mình...
- Một mình xông vào đại lao Lịch Dương?
Đổng Thiết cúi đầu, lại ừ một tiếng:
- Chủ nhân, Tiểu Thiết đã gây thêm phiền phức cho ngài rồi...Có điều, vẫn xin chủ nhân cứu hai vị hảo hán kia. Họ thật sự có bản lĩnh, cũng cực kỳ kính phục chủ nhân ngài, vốn dự định tới đầu quân nữa.
Đổng Phi nhíu mày, nhìn qua Văn Sính.
Văn Sính nói:
- Ngươi đừng nhìn ta. Ta đã bảo Hạ Tề trở lại thông báo cho Chu Hân đại nhân rồi. Về phần Chu đại nhân có thả người hay không thì ta cũng không biết. . . Tuy nhiên, hai người kia đích thật là hảo hán, Hạ Tề nói hắn tổn thất gần trăm thủ hạ mới bắt được hai tên đó. Việc này vốn cũng không có gì, mấy sĩ tử đó vốn là những kẻ vô cớ sinh sự. Nếu như không có việc cướp ngục, phỏng chừng sự việc không khó giải quyết. Nhưng hắn đã cướp ngục, thể diện của Chu đại nhân có thể...
Nhìn ra được, Văn Sính vẫn rất bảo vệ thái thú Chu Hân kia.
Đổng Phi nở nụ cười:
- Được rồi, ta biết chừng mực, đừng tưởng ta là người không nói lý, chỉ biết động tay chân.
Văn Sính cười xấu hổ:
- Chu đại nhân là một quan tốt, hơn nữa có quan hệ với Tần đại nhân rất mật thiết. Nếu như ngươi có thể nghiêm chỉnh một chút, nể mặt Tần đại nhân, chắc hẳn Chu đại nhân cũng sẽ không làm khó họ quá mức.
- Việc này, ta tự có chừng mực.
Đổng Phi và Văn Sính lại hàn huyên một hồi, Văn Sính đứng dậy cáo từ.
Chân hắn vẫn chưa đi lại lưu loát, khi đi còn hơi khập khiểng. Sau khi đưa Văn Sính trở về phòng nghỉ ngơi, Đổng Phi cũng trở về phòng.
Ngồi xuống, tỉ mỉ hỏi quá trình tu nghiệp của Đổng Thiết.
Sau khi theo Vương Việt rời khỏi Lạc Dương, dấu chân của Đổng Thiết hầu như trải rộng đại giang nam bắc. Bắc tới Liêu Đông, nam tới Giao Châu, tầm mắt quả thật không thường. Hơn nữa, dựa theo thuyết pháp của hắn, võ nghệ của hắn quả thật đã đến một cảnh giới mới.
Kiếm pháp của Đổng Thiết hiện nay cũng đã mức độ cử trọng nhược khinh.
Ít nhất có thể đánh với Sử A một trận. Đương nhiên, tạo nghệ có lẽ kém hơn Sử A. Nhưng biến hóa về tinh khí thần vẫn là rõ ràng.
Đổng Thiết hôm nay cả người lộ ra một luồng sát khí băng lãnh, giống như một thanh lợi kiếm xuất vỏ.
Đổng Phi đương nhiên là cực kỳ thoả mãn việc này.
Tuy nhiên đối với bảy thanh bảo kiếm trong túi của Đổng Thiết, y cũng cực kỳ hiếu kỳ.
- Chủ nhân, Tiểu Thiết đã học được bảy bộ kiếm pháp, mỗi cái đều có sự khác biệt. Vương sư tìm danh tượng Hội Kê chế tạo cho ta bảy thanh bảo kiếm. Hắn nói nếu có một ngày ta có thể dùng một thanh kiếm thi triển ra bảy bộ kiếm pháp, coi như ta hoàn toàn ngộ ra rồi.
Vũ An Quốc nhịn không được xen mồm:
- Phải phiền phức như thế sao? Đó không phải là sử một bộ kiếm pháp, lại phải đổi một thanh kiếm à? Trên chiến trường nào có nhiều thời gian cho ngươi đổi binh khí. . . Thiết huynh đệ, có lẽ ngươi bị sư phụ của ngươi lừa rồi đấy.
Lời còn chưa dứt, liền nghe keng một tiếng.
Ngay cả Đổng Phi cũng không nhìn rõ Đổng Thiết đã rút kiếm thế nào, mũi kiếm đã chỉ vào cổ họng của Vũ An Quốc.
- Nếu như trên chiến trường, một thanh kiếm là đủ rồi!
Từ trên thân kiếm truyền đến đị hàn ý lạnh lẽo làm cho Vũ An Quốc không tự chủ được run rẩy cả người.