- Ta từng hận Lư sư thấu xương, hận ông ấy không thức thời, tuyệt tình. Nhưng giờ nhớ lại, nếu Lư sư vô tình như thế, khi xưa ta nương tựa Bá Khuê, ông ấy nói một câu chúng ta sẽ sống không bằng chết. Thậm chí chuyện Ung Khâu, Lư sư cũng ra sức che dấu cho ta, nếu không huynh đệ ta làm sao sống được tới ngày nay?
Quan Vũ thở dài, tuy chưa hẳn đồng ý với lời Lưu Bị, nhưng phải thừa nhận đó là sự thực.
Lư Thực thu Đổng gia tử làm học sinh, e là một giao dịch vì che dấu cho Lưu Bị, nhất định là thế.
Không biết rằng, Lư Thực không biết Lưu Bị tham gia sự kiện Ung Châu, có điều ông ta đúng là đã cầu xin Đổng Phi, mà Đổng Phi cũng luôn che dấu cho Lưu Bị. Nếu chẳng phải Viên Ngỗi nói ra, có lẽ cả đời Lư Thực cũng không biết.
Quan Vũ lại nói:
- Ca ca, nay huynh đệ ta càng phải trù mưu tính kế cẩn thận mới được. Đổng gia tử dùng mấy năm bình định Tây Vực, đánh tan Hung Nô, chiếm cứ Quan Trung, đã thành thế. Nếu chúng ta vẫn như vậy, chỉ e cả đời không thể tìm y báo thù cho Tam đệ.
Lưu Bị nghe thế tỉnh lại, kiêu hùng được hậu thế nhận định là thủy tổ Hậu Hắc Học, trải qua vô số kiếp nạn, có tâm trí kiên cường không ai sánh bằng, lời Quan Vu làm hắn phấn chấn lại từ trong bi thương.
Đúng, thù không thể không báo. Chuyện gấp hiện nay là phải nắm giữ thực lực, không thể gửi gắm dưới trướng người ta được nữa.
- Bái quốc vương Lưu Tuyên nay là nhạc phụ của ta, nói ra ta cũng có gốc lập thân rồi. Chỉ là Bái quốc không đủ để kháng cự binh mã Tào Tháo, vả lại nắm ở nơi tứ chiến, không thích hợp cho chúng ta phát triển.
Lưu Tuyên là Hán thát tông thân, trên lịch sử không ai biết, thậm chí không xuất hiện trong sử ký, không có dã tâm, không có tài năng, chỉ thích mỹ tửu và rượu ngon.
Trước kia Đào Khiêm tặng Bái huyện cho Lưu Bị là muốn hắn làm tốt thí, không ngờ Lưu Bị tới Tiểu Bái lại vô cùng thân thiết với Lưu Tuyên. Lưu Tuyên luận bối phận là thúc thúc của Hán Linh đế, đã hơn 60, phi tần đông đúc, không có con nối dõi. Có điều Lưu Tuyên có một nữ nhi tên Lưu Yên, tuổi 24, không phải xinh đẹp lắm, song rất hiền thục.
Lưu Bị chính là trượng phu của Lưu Yên.
Tục ngữ nói rất hay, tái ông thất mã, sao biết không phải là phúc.
Lưu Bị mất một Cam phu nhân, lỡ một Mi phu nhân, nhưng bất ngờ có được thân phận hoàng thân quốc thích.
Lưu Tuyên thấy Lưu Bị ba mươi mấy tuổi rồi mà không có thê thiếp thì lấy làm lạ, ông già này cũng là người nhiệt tình, đồng thời cũng hiểu, muốn tiếp tục tiêu dao khoái lạc thì phải dựa vào Lưu Bị.
Lưu Bị thiếu danh tiếng, nhưng có binh mã trong tay, Lưu Tuyên không có thực lực, nhưng có cái danh hoàng thất tông thân.
Hỏi ra, Lưu Bị không nói tới hắn đã kết hôn, mà nói "quốc gia chưa yên ổn, đại tượng phu sao có thể nghĩ tới chuyện vợ con", làm Lưu Tuyên kích động vô cùng, lập tức gả con gái cho Lưu Bị.
- Huyền Đức, ta có một con gái, ở góa nhiều năm, tuy không xinh đẹp lắm, nhưng hiền lương thục đức. Ta muốn gả nó cho ngươi, sau này này thành người một nhà. Không biết có đồng ý không?
Theo quy củ thời Hán, cùng tộc không thể lấy nhau, Lưu Bị tuy họ Lưu, nhưng không phải là Hán thất tông thân như lịch sử nói, dù đúng thì hắn cũng chẳng lấy được chứng cứ. Cưới con gái Lưu Tuyên, ít nhất rửa được cái tiếng phản tặc, chính là thứ Lưu Bị cần.
Tới tuổi Lưu Bị, vợ có đẹp hay không đã không quan trọng nữa, quan trọng là giúp ích cho sự nghiệp của mình, phẩm hạnh đoan trang là đã đủ, huống hồ còn là hoàng thất tông thân.
Lưu Yên là nữ nhân rất thiện lương, gả cho Lưu Bị rồi càng tuân theo lời dạy của ( Nữ Thuần). Quan Vũ rất tốn kính vị đại tẩu mới này, trong mắt hắn, Lưu Yên mang tới cho Lưu Bị một tương lai tươi sáng.
- Ý ca ca là?
- Ta muốn lấy Nhữ Nam, mưu đồ Thọ Xuân, Nhị đệ thấy sao?
Nhữ Nam là thành của Dự Châu, có thể từ đó qua Hoài Thủy chiếm Thọ Xuân, thế lực mở rộng tới Cửu Giang, từ góc độ chiến lược mà nói, đó là mảnh đất cực kỳ phì nhiêu, rất có lợi cho Lưu Bị.
Nhưng hiện Dương Châu đang đánh nhau ác liệt, Tôn Sách chiếm được Hội Kê, thế lực tăng mạnh, nếu nuốt miếng thịt béo này, chỉ e không trôi. Huống hồ Cửu Giang tuy tốt, nhưng chưa chắc đã yên ổn, còn có một Lưu Biển đang nhìn chằm chằm vào.
- Ca ca, vì sao chúng ta không lấy Hạ Phì, chiếm Từ Châu?
Quan Vũ hỏi:
- Đào Khiêm là hạng vô năng chỉ tham hư danh, ném chúng ta ở Bái quốc là để bán mạng cho lão, điều này ngay Tự Hộc cũng nhìn ra. Bằng vào cái gì mà lão chiếm cứ mảnh đất Từ Châu này?
Lưu Bị trầm mặc chốc lát:
- Ta há chẳng biết Đào Khiêm đang lợi dụng chúng ta? Chỉ là chiếm được Từ Châu, chúng ta chẳng gì đã đứng vững. Đệ nói Thọ Xuân là vùng tứ chiến, Từ Châu chả lẽ không phải. Huống hồ chúng ta lưu lạc nhiều năm mới có được chút thanh danh, nếu cướp Từ Châu sẽ không thoát được miệng lưỡi người đời.
Quan Vũ im lặng, mười mấy năm qua, hắn đã lĩnh giáo lợi ích của thanh danh. Cứ nhìn chư hầu Quan Đông, có ai không vắt óc kiếm thanh danh, chiếm cứ đại nghĩa phát triển thực lực.
Bất kể là Viên Thiệu hay Tào Tháo, thậm chí Đổng Phi có thù không đội trời chung với họ khi lưu vong Tây Vực vẫn mang theo phế đế Lưu Biện.
Đó là đại nghĩa, đó là thanh danh.
Quan Vũ trầm ngâm:
- Đại ca, hay là chúng ta thỉnh giáo Mã tiên sinh?
Mã tiên sinh tên Lãng, tự Bá Đạt. Khi Táo Tháo dấy binh tấn công, Quan Vũ bị Hổ báo kỵ tập kích, liều chết yểm hộ Lưu Bị vào thành, bản thân trọng thương bỏ chạy, tới một nơi tên là Bồ Cô.
Bồ Cô nằm ở phía tây Hạ Phì 50 dặm, ở đó Quan Vũ gặp một người chính là Mã Lãng.
Ở Mã gia tĩnh dưỡng ba mươi ngày, khi nhàn hạ nói chuyện với Mã Lãng, phát hiện ra người này bác học đa tài, cực có tài năng, nghe nói Mã Lãng còn có một đệ đệ đang ở Thủy Kính sơn trang cầu học, tên là Mã Ý.
Quan Vũ khỏe rồi, từng mời Mã Lãng tới dưới trướng Lưu Bị, nhưng Mã Lãng từ chối, Đào Khiêm ném Lưu Bị tái Bái Quốc, Lưu Bị cùng Quan Vũ tới Bồ Cô tìm Mã Lãng, nhưng vẫn bị từ chối.
Tới tận khi Lưu Bị cưới Lưu Yên, thành con rể Lưu Tuyên, lại tới Bồ Cô, Mã Lãng mới đồng ý xuống núi.
Trong chuyện này, cũng liên quan tới thanh danh, cho dù trước kia có phải Mã Lãng không đồng ý thật, song cái tiếng phản tặc đủ khiến hắn dừng bước.
- Đúng nên như thế.
Lưu Bị sáng mắt lên, định cùng Quan Vũ tìm Mã Lãng trao đổi.
Đúng lúc này có thân binh vào báo cáo:
- Chủ công, Mi tiên sinh phái người tới cầu kiến.
Quan Vũ hừ một tiếng, hắn không thích người Mi gia, một là Mi gia xuất thân thương cổ, hai là chuyện Mi Trinh đào hôn.
Nhưng Lưu Bị chẳng bận tâm, với hắn, Mi Trúc có công giúp đỡ, lại còn không ít. Nếu chẳng có Mi Trúc, hắn không có thành tựu hôm nay, tính Quan Vũ thì hắn quá rõ, không nói ra, bảo thân binh:
- Mau mau mời vào.
Rồi bảo Quan Vũ:
- Nhị đệ vất vả một chuyến đi mời Bá Đạt tiên sinh? Mi tiên sinh phái người tới lúc này nhất định có chuyện rất quan trọng, ta đi tiếp. Sau đó chúng ta cùng trao đổi với Bá Đạt tiên sinh.
Quan Vũ gật đầu, sải bước ra ngoài quân trướng.
Thân binh dẫn một người cao hơn tám xích, mặc võ phục màu đen, đi vào thi lễ với Lưu Bị:
- Mi Long tham kiến Huyền Đức công.
- A, là Thập Nhị huynh đệ ...
Lưu Bị nở nụ cười ấm áp, đi tới nắm tay Mi Long:
- Đã lâu rồi không gặp, Bị thật nhớ lắm, hôm nay sao lại rảnh chạy tới chỗ ta, có chuyện phải không?
Lưu Bị rất thích Mi Long, chẳng những làm việc thận trọng, võ công lại cao cường, từng luận võ với Quan Vũ, đánh ba mươi hồi bất phân thắng bại.
Đương nhiên Quan Vũ không dốc toàn lực, dù là thế đủ để Lưu Bị đánh giá cao hắn.
Mi Long chắp tay nói:
- Huyền Đức công đừng khách khí như thế, hôm nay tiểu nhân tới là có thư của chủ nhân.
Nói rồi lấy một con dao bên hông ra, rạch đế giày lấy ra một lá thư.
Lưu Bị không ngại bẩn, nhận lấy phong thư, ghé vào ánh nến xem thật kỹ, sắc mặt mỗi lúc một khó coi, lát sau đem thư đốt đi:
- Điều Mi công nói ...
- Tuyệt đối chính xác.
Mi Long tiếp lời:
- Thời gian qua châu mục đại nhân tụ tập với đám đại tộc Tào Báo, mấy ngày trước Hán Du tiên sinh ở Quảng Lăng phái người tới, bí mật thương lượng với châu mục đại nhân rất lâu. Chủ nhân tiểu nhân vì thân phận không thể thăm dò rõ. Lần này Châu Mục đại nhân lấy cớ tế Lư công mời ngài, y không có ý đồ tốt.
Lưu Bị hít một hơi khí lạnh.
- Còn nữa, chủ nhân phát hiện trong thành điều binh khiển tướng rất lạ, mong Huyền Đức công cẩn thận.
- Thập Nhị huynh đệ, đa tạ hôm nay tới đưa thư. Có điều chuyện này không tầm thường, ta cần suy nghĩ cẩn thận. Hay là ngươi sang trướng bên đợi chốc lát? Ta và nhị đệ thương lượng xong sẽ cho đáp án.
- Tiểu nhân tuân lệnh.
Mi Long nói xong đứng dậy đi ra ngoài trướng, vừa vặn gặp phải Quan Vũ, Quan Vũ hừ lạnh một tiếng, Mi Long cung kính khom lưng nhường đường, khóe mắt liếc nhìn thanh niên bên cạnh Quan Vũ.
Người đó tuổi chừng 28,29 mặt như ngọc, mắt tựa sao, cằm để râu ba chỏm, rất nho nhã. Có điều đôi mắt trầm tĩnh thâm thúy, vừa chạm vào ánh mắt Mi Long đã như nhìn thấu nội tâm người ta.
Mi Long giật mình, có điều mặt vẫn rất trầm ổn.
Thanh niên văn sĩ đó chỉ nhìn Mi Long một cái, cũng không hỏi tên, cùng Quan Vũ sóng vai đi vào đại trướng.
Bốn thân vệ đứng chắn ngang cửa, Mi Long không ở lại, theo một thân vệ sang trướng bên nghỉ ngơi, đám thân vệ đó có tên là Bạch Nhi là nhân mã do đích thân Tự Hộc huấn luyện ra.
Tự Hộc hiện giờ Lưu Bị bảo sao nghe vậy, lời nhắc nhở của cha hắn Tự Thụ đã vứt ra sau đầu, mặc dù mỗi tháng vẫn viễn thư cho Viên Thiệu, mật báo hành động của Lưu Bị cho Viên Thiệu, nhưng trong thư đều nói tốt cho Lưu Bị. Đặc Biệt sau khi Lưu Bị thành con rể Lưu Tuyên, Tự Hộc càng đánh giá cao hơn không ít.
Trước kia xuất chinh Tự Hộc là chủ tướng, nhưng nay cam nguyện làm phó cho Lưu Bị, trong lòng còn mơ hồ coi Lưu Bị là chủ công.
Cho nên hai chữ thanh danh đúng là khó nắm bắt.
Lưu Bị nói:
- Bá Đạt tiên sinh, mời tiên sinh tới đây thật ngại quá. Bị vốn định tự đi thỉnh giáo tiên sinh, vừa vặn xảy ra một chuyện, cho nên .. Tiên sinh chớ trách, Bị hiện giờ ...
Lời chưa nói hết trong lòng thấy đau đớn.
Lưu Bị ta từ khi xuất đạo tới nay, trải qua vô số gập ghềnh, nhưng luôn chân thành đối đãi với người, vì sao ông trời đối xử với ta như thế? Nước mắt không ngăn được, lã chã rơi xuống.
Quan Quan giật mình:
- Đại ca, có chuyện gì?
- Ta...
Lưu Bị nghẹn ngào không nói lên lời.
Mã Lãng thở dài:
- Huyền Đức công, phải chăng lão già Đào Khiêm định ra tay với ngài?
Lưu Bị khiếp hãi ngẩng đầu lên.
Mã Lãng mặt trầm tĩnh như giếng sâu, nhẹ nhàng nói:
- Huyền Đức công chớ sợ, chuyện này thực ra không khó suy doán, nay ngài ở Bái Quốc đắc thế, còn có danh hoàng thân quốc thích. Nhị tướng dưới tay võ dung hơn người, lại có Tự Công tinh thông binh sự. Ha ha ha, nếu ta Đào Khiêm cũng nổi sát cơ với Huyên Đức công.
- Bá Đạt tiên sinh, xin chỉ giáo.
- Huyền Đức công, hiện chuyện rõ ràng rồi, nói gì tới chỉ giáo? Hoặc là ngài đoạt Từ Châu, hoặc là ngài bị Đào Khiêm giết chết. Cho dù ngài thoát được hôm nay, chỉ cần Đào Khiêm liên thủ với Tào Tháo, vẫn có thể diệt trừ ngài. Tào Mạnh Đức là loạn thế kiêu hùng, ngài chắn đường tới Từ Châu của hắn, hắn không tha cho ngài.
Lưu Bị không nhịn được hỏi:
- Chẳng lẽ Đào Khiêm không sợ?
- Đào Khiêm thì có bản lĩnh gì? Để lão ta chống đỡ, sớm muộn cũng bị Tào Tháo tiêu diệt, lão già đó chẳng qua là nắm xương khô mà thôi. Nay Đổng gia tặc đã chiếm Tây Vực, Tào Tháo muốn đối phó trước tiên, không phải là Từ Châu, mà là Quan Trung. Ngài ở sau lưng hắn, sẽ thành đại họa. Nếu ta là Tào Tháo, sẽ cùng Đào Khiêm liên thủ giết ngài.
Lưu Bị trầm mặc, điều Mã Lãng nói rất có lý.
Đào Khiêm già rồi, không tạo thành uy hiếp với Tào Tháo, so với giết lão, chẳng bằng để lại còn có thể ngăn cản Giang Đông.
Mã Lãng nói tiếp:
- Ta có ba kế, có thể cho Huyền Đức công lựa chọn.
- Nguyện nghe kỹ hơn.
- Thượng sách, Huyền Đức công mà Mi gia quan hệ mật thiết, Mi Trúc là người có kiến thức, có thể nhân lúc ban đêm, Đào Khiêm không phòng bị, liên hợp với Mi Trúc đi trước một bước giết lão đoạt Từ Châu.
Lưu Bị nhíu mày:
- Đào Khiêm giết ta chẳng qua mới là kế hoạch mà thôi, lão ta ở Từ Châu nhiều năm khá có danh vọng. Lỗ mãng hành động, không có đại nghĩa, e là không hay.
Mã Lãng cười:
- Trung sách là, mai tế điện Lư công, ngài có thể dấn hai tướng vào thành, trước lộ rõ thân phận hoàng thân quốc thích, sau nói rõ là học sinh của Lư công. Khi Đào Khiêm ra tay, ngài có thể bắt giặc bắt vua trước. Cho phép Mi gia chém giết cướp bóc đại tộc thân với Đào Khiêm, như thế Từ Châu lọt vào tay ngài, lại có thể hưng binh đánh Quảng Lăng, tiến vào Giang Đông.
- Kế này ...
Lưu Bị vẫn chưa quyết định:
- Lãng còn có hạ sách, Huyền Đức công ngay trong đêm trở về Bái quốc, điều động binh mã, công chiếm Nhữ Nam. Chỉ là như thế Huyền Đức công khó tránh khỏi phải giao phong chính diện với Tào Tháo, kết quả khó dự liệu.
- Thượng sách không có đại nghĩa, hạ sách không nắm chắc. Chỉ có trung sách, song cướp Từ Châu chẳng phải vẫn giao thủ với Tôn Sách và Tào tháo thay sao?
- Huyền Đức công, sau khi Từ Châu lọt vào tay ngài, e Tào Tháo cũng sẽ không giao phong. Dù sao hắn phải đối đầu với đại địch là Đông gia tặc từ Quang Trung và Viên Thiệu từ Ký Châu. Chỉ cần ngài bày tỏ đủ thành ý, Táo Tháo sẽ không quá cứng rắn, nếu không hắn sẽ phải đối diện với ba mặt giáp kích.
Mã Lẵng điềm tĩnh nói:
- Vậy phía Tôn Sách?
Mã Lãng cười to:
- Tôn Bá Phù chẳng qua là đứa con nít, nhìn thì thế lớn, nhưng không đủ uy hiếp. Huyền Đức công có thể gửi thư cho Kinh Châu mục Lưu Biểu, Lãng có một lời, nếu Huyền Đức công muốn đứng chân ở Từ Châu, nên học theo Đổng gia tặc, hiểu đạo tiến lui, sinh tồn trong khe hở, đợi thợi cơ chín muồi, cất một tiếng hót oanh động.
Lưu Bị nghe lời này mừng rỡ đứng dậy thi lễ thật sâu.
Mã Lãng cũng đứng dậy đáp lễ:
- Ta biết Huyền Đức công có chí lớn, Lãng có nỗi khổ trong lòng, lời nên nói đã nói rồi. Ngài dùng thế nào thì tự định đoạt, Lãng sẽ bàng quan xem Huyền Đức công thi triển đại tài.
Ý tứ của câu này rất rõ ràng, các hạ lòng cao xa, nhưng ta hiện chưa thể nhận ngài làm chủ công, vì ta chưa thấy bản lĩnh thực sự của ngài.
Chuyện nên làm ta đã làm, giờ phải xem bản lĩnh của ngài.
Nếu ngài làm được, ta nhận ngài làm chủ, nếu không làm được đừng trách ta, đó là vấn đề của ngài.
Quân chọn thần, thần cũng chọn chọn quân.
Những lời này về sau có lẽ là tư tưởng đại nghịch bất đạo, nhưng ở thời đại này là chuyện quá sức bình thường.
Lưu Bị tràn trề tự tin.
Đúng thế Bá Đạt tiên sinh đã làm hết chuyện cần làm rồi, nếu Huyền Đức ta dưới tình huống này còn không vươn lên nổi, không bằng về nhà với vợ con, tìm một khe núi, ít nhất có thể sống bình an cả đời.
Cho nên ta nhất định phải thành công.
Lưu Bị nắm chặt tay:
- Tiên sinh yên tâm, Bị sẽ dốc toàn lực.