- Ta chỉ nói với tướng công, khi Hồng Xương mang theo cái mặt nạ này đã từng hạ thề độc, nói là phải tìm được một nam nhân thuận mắt mới có thể tháo xuống. . . Hì hì, cho nên chủ công muội đã nói, phải giúp muội tìm một chút mới được.
- A. . .
Nhậm Hồng Xương cảm giác mặt cũng đang nóng lên, may là có mặt nạ che, người ngoài nhìn không ra.
Nàng nổi giận:
- Sao tỷ tỷ có thể nói bậy được!
- Ta đâu có nói bậy, rõ ràng trước kia muội nói với ta, ta cũng chỉ lặp lại thôi.
- Muội nói khi nào?
- Muội quên rồi à? Trước khi ta gả cho tướng công, có một đêm không phải muội ở với ta? Ta hỏi muội, muội muội có dung mạo đẹp như vậy, không biết sẽ làm điên đảo bao nhiêu nam nhân, tương lai nhất định phải tìm tướng công tốt mới được. Muội trả lời là, không gặp được người hài lòng, sẽ không tháo mặt nạ xuống. Ccác nam nhân đều là trông mặt mà bắt hình dong. . .
- A. . .
Nhậm Hồng Xương nhất thời không nói gì. Quả thật nàng có nói qua những lời này, song ngày đó cũng chỉ trả lời cho có lệ với Lục Nhi, không nghĩ tới Đổng Lục lại tưởng thật.
Bình thường nếu không có nam nhân nào ở bên cạnh, Nhậm Hồng Xương vẫn sẽ gỡ mặt nạ xuống.
Cho nên nàng có bộ dạng thế nào, Đổng Phi không biết, nhưng đám Đổng Lục lại rõ ràng. Khẽ đấm Đổng Lục một cái, Nhậm Hồng Xương nổi giận:
- Tỷ tỷ, đó chỉ là nói đùa thôi, sao tỷ lại tưởng thật được? Có điều, quả thật ta cũng nghĩ như vậy. Nam nhân thiên hạ đều chỉ thèm tướng mạo cùng thân thể của chúng ta, làm gì có tình chân ý thiết chứ?
- Ai nói, công tử của muội không phải là người như thế. . .
- Hì hì, đó là bởi vì, tỷ tỷ thích công tử!
Các nữ hài tử tíu tít trò truyện, thanh âm truyền tới tai đám người Đổng Phi, ba người đàn ông nhịn không được thở dài một tiếng.
Những nữ nhân này, thực sự là, thực sự là ồn ào quá.
Sau khi Điển Vi rời khỏi huyện An Hỉ thì có vẻ trầm mặc.
- Huynh đệ, người nhà của tên một lỗ tai kia, ngươi dự định xử trí thế nào?
- Cứ để xem sao đã. . . Hiện tại ta cũng chưa nghĩ ra phải xử trí như thế nào. Thật sự nếu không được thì đưa họ đến Trương Dịch.
- Nhị đệ, vì sao ngươi lại khẩn trương với huyện úy An Hỉ nho nhỏ kia như vậy?
- Ta có khẩn trương sao?
Điển Vi và Sa Ma Kha đồng thời gật đầu.
- Hì hì, vậy là được rồi!
Đổng Phi nhìn con đường phía trước, lẩm bẩm như đang mê man:
- Các ngươi hãy chờ xem. Tên một tai đó không phải hạng người đơn giản đâu. Đừng thấy hôm nay hắn hoảng sợ như chó nhà có tang, nhưng ngày khác, chỉ cần cho hắn chút cơ hội, hắn sẽ trở thành nhất đại kiêu hùng. Đại ca, đệ mơ hồ có một loại cảm giác, chúng ta sớm muộn sẽ đối địch với hắn.
Mùng 1 tháng giêng năm Trung Bình thứ hai, ánh nắng khá gay gắt.
Đám người Đổng Phi một đường phong trần, rốt cuộc đi tới ngoài thành Lạc Dương.
Ngoài Chính Xuân môn, rất xa đã thấy Đường Chu và Đổng Thiết dẫn đám người Thành Lễ chờ đợi ở đó.
Ngoài dự liệu của Đổng Phi là người nghênh tiếp y còn có Mã Tung cùng 500 Cự Ma Sĩ của hắn.
- Mã Tung, sao ngươi lại ở đây?
Đổng Phi nhảy xuống ngựa, nghi hoặc nhìn Mã Tung:
- Không phải bảo ngươi đưa Vương Cơ đi rồi sao? sao ngươi lại ở Lạc Dương?"
Mã Tung cười nói:
- Chủ công, việc này nói đến cũng dài. . .
Đang nói thì có hai người đi ra từ trong đám người. Đổng Phi vừa thấy, trong lòng lộp bộp, mơ hồ có sát khí hiện ra.
Có điều rất nhanh y đã khắc chế lại, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.
Người đến là một tên béo, thân cao bảy xích, chính là Tào Tháo. Mà người bên cạnh thì tướng mạo đường đường, thân thể gầy gò.
Ba chòm râu lay động theo gió, trong mắt lóe ra quang mang trí tuệ.
Hắn giật thót mình: tên này sao cười lên lại khủng khiếp như thế. . . Quả thực như Bá Giai tiên sinh nói, tướng mạo bỉnh dị.
Nhìn ra phía sau Đổng Phi, thấy Điển Vi cùng Sa Ma Kha cũng đã xuống ngựa, giống như hai pho tượng đồng, đứng sừng sững ở đó.
- Mạnh Đức công, trường xã từ biệt, không nghĩ tới chúng ta thấy mặt nhau thế này!
- Đúng vậy, đúng vậy!
Tào Tháo cũng cười ha ha:
- Nhưng mà Phi công tử, ngươi cũng quá đa sự rồi đấy.
Ý gì? Tên đó đang khiêu khích ta sao?
Không đợi Đổng Phi có phản ứng, Tào Tháo kéo tay y mà cười nói:
- Phi công tử là đi tới đâu, chỗ đó sẽ không yên ổn; đi tới đâu, công lao sẽ lập ở chỗ đó. . . Ha ha, còn chưa tới Lạc Dương, trước hết đã lập cho hoàng thượng một công rồi.
Đổng Phi tỏ ra ngạc nhiên:
- Mạnh Đức công, sao ngài lại nói vậy?
- Phi công tử đừng giấu diếm. Thứ sử Ký Châu Vương Phân đã dùng thư khẩn tám trăm dặm đưa tới tấu chương, huyện úy An Hỉ Lưu Bị mưu đồ bí mật làm loạn, không ngờ bị công tử phát hiện, còn một lần đánh bại đối phương. . . Hoàng thượng cũng rất cao hứng, còn nói muốn gặp công tử nữa đấy. À, thiếu chút nữa quên mất, ta giới thiệu cho công tử một chút, vị này chính là hoàng môn thị lang Tuân Du, Tuân Công Đạt.
Đổng Phi chấn động, vội vàng chắp tay nói:
- Từ lâu đã nghe đại danh của tiên sinh, hôm nay gặp mặt, Phi tam sinh hữu hạnh.
Tuân Du cười cười:
- Phi công tử đa lễ rồi. Du cũng chỉ có tiếng không có miếng mà thôi, sao so được với sự vũ dũng của công tử? Từng nghe gia thúc nhắc đến công tử, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là hổ lang chi tướng như Bá Giai tiên sinh đã nói. Danh bất hư truyền, danh bất hư truyền.
- Được rồi, nhị vị đừng khách sáo nữa, đại tướng quân còn đợi ở trong phủ đấy.
- A, đại tướng quân đang đợi ta?
- Đúng vậy, ngươi là Binh tào duyện trong phủ đại tướng quân, đại tướng quân tự nhiên phải đích thân gặp một lần mới được. Phi công tử, sau này hai ta cùng đứng dưới một mái hiên, xin công tử dẫn dắt nhiều hơn mới được. . . Phi công tử, mời đi trước.
Nói thật thì Đổng Phi rất muốn giết Tào Tháo.
Cũng không biết vì sao, nhưng thủy chung không nhẫn tâm hạ thủ được.
Ngưu nhân quả thật là ngưu nhân, mặc dù còn chưa phất lên, cũng đã thể hiện ra mị lực nhân cách không giống người bình thường. Mặc dù Đổng Phi trong lòng không có ý thân thiện với hắn, nhưng cũng nhịn không được sinh ra tâm thân cận. Nhưng càng là như vậy, Đổng Phi lại càng phải cẩn thận.
Quay đầu lại dặn dò đám người Đường Chu một chút, bảo họ dẫn Điển Vi và mọi người về nơi ở trước.
Đổng Phi dẫn theo Đổng Thiết, theo Tào Tháo đến phủ đại tướng quân.
Đi qua Chính Xuân môn, bước trên con đường đi tới Nghênh Xuân môn. Đột nhiên từ phía sau truyền đến tiếng vó ngựa gấp gáp, sau đó nghe được có người hô to:
- Thư khẩn tám trăm dặm, thư khẩn tám trăm dặm của U Châu, nhanh nhường đường, nhanh nhường đường. . .
Đổng Phi ngẩn ra, vội thúc ngựa đi tới bên đường.
Chỉ thấy một con khoái mã chạy như bay qua, khiến trên con đường gà bay chó sủa.
Tào Tháo biến sắc, nhìn Tuân Du.
- Phi công tử, chúng ta đi nhanh thôi, thoạt nhìn U Châu đã xảy ra đại sự rồi!
- U Châu đã xảy ra chuyện à?
Đổng Phi gãi gãi đầu, thầm nghĩ: đây quả nhiên là một năm bấp bênh, tại sao nơi nơi đều có chuyện xảy ra chứ!