Mục lục
Ác Hán
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước khi Lý Giác xuất binh từng dặn riêng Lý Xiêm :" Triệu Sầm không đáng tin, nhất quyết không cho hắn độc lập nắm binh mã, nếu không sẽ thành đại họa."

Lý Xiêm uống chút rượu, nhưng lời của thúc phụ vẫn ghi nhớ trong lòng, huống hồ hắn suốt ngày ở Mi Huyện, muốn kiếm người tỷ võ cũng khó, nay có kẻ tới nạp mạng, hắn phải khoe tài một phen.

Hắn cũng biết tước vị của mình danh bất chính, ngôn bất thuận, đang muốn cho những tên kia biết võ nghệ của bản hầu gia.

Thế là Lý Xiêm lập tức điểm ba nghìn nhân mã, dẫn bốn gia tướng xông ra ngoài Mi Huyện. Vì sao lại là bốn gia tướng? Vì hắn cho rằng mình không kém Đổng Phi, lúc nào cũng muốn so với Đổng Phi. Năm xưa Đổng Phi vang danh Lạc Dương, trừ Điển Vi và Sa Ma Kha ra, nổi tiếng nhất là tứ đại hộ vệ.

Cho nên Lý Xiêm cũng chọn trong quân bốn tướng lĩnh võ nghệ cao cường làm hộ vệ, phân ra là Lý Đại, Lý Nhị, Lý Tam và Lý Tứ, là bốn anh em cùng một mẹ, trung thành tận tâm với Lý Giác.

Ngoài thành Mi Huyện có một tên đại tướng mũ đen giáp đen, cầm một cái chùy không nhẹ, chuôi chùy còn có một sợi xích, cưỡi một con ngựa đen, đang diễu võ dương oai trước trận.

Lý Xiêm dàn trận đón địch.

Đám Triệu Sầm cũng không dám ở trong phủ nha uống rượu, đi cả lên tường thành, đánh trống reo hò trợ uy cho Lý Xiêm. Khi Triệu Sầm lên thành lâu, khẽ gật đầu với môn bá Mi Huyện, môn bá hiểu ý, gõ vỏ kiếm ba cái, trên mặt Triệu Sầm hiện lên nụ cười.

Lý Xiêm thừa hơi rượu, xông ra khỏi trận quát:

- Giặc cỏ phương nào dám tới đây gây chuyện? Bản hầu phải cho ngươi một trận.

Võ tướng mặt đen trông to lớn thô kệch, binh mã sau lưng trông là biết toàn hạng thổ phỉ. Võ tướng cười:

- Thằng nhãi ở đâu ra mà lên tiếng ngông cuồng, gia gia là Võ đại vương, hôm nay xem ngươi có bản lĩnh gì?

Con ngựa đen hí vang xông lên.

Lý Xiêm vung đao nhằm viên võ tướng kia bổ ngay một chiêu Lực Phách Hoa Sơn, chiêu thức nhanh như điện xét, thế lớn lực mạnh.

Võ Tướng giơ chùy gạt ngay đại đao Lý Xiêm ra:

- Bằng vào chút bản lĩnh này mà dám xưng là Bắc Địa Bạo Hổ? Thật không biết thẹn, làm mất thanh danh bạo hổ.

Lý Xiêm ghét nhất người ta nói hắn không bằng Đổng Phi, lòng càng nổi điên, đại đao chiêu nọ nối chiêu kia như cuồng phong bạo vũ. Nói ra thì võ công của hắn không kém lắm, nhưng võ tướng phía đối diện càng không tệ, gặp chiêu phá chiêu, đánh mười mấy hồi bất phân thắng bại.

Lúc này cảm giác của Lý Xiêm không tệ, nhưng bốn tên gia tướng lại thấy không ổn, tên mặt đen kia võ công không kém, dù đình hầu cũng có võ nghệ, nhưng trước trận hai quân, đao thương không có mắt, chẳng may bị thương, đại tướng quân nhất định không tha cho bọn chúng.

Bốn tên nhìn nhau một cái, không ai bảo ai, thức ngựa ra trận.

Cả bốn đều là tướng quân từng trải sa trường, võ nghệ ngang ngửa Lý Xiêm, chiêu số lại càng thêm độc ác, chỉ ba bốn hổi tên mặt đen kia đã không kháng cự nổi, nhảy ra khỏi vòng chiến, nói lớn:

- Đám các ngươi vô sỉ, lấy nhìn đánh ít. Gia gia không chơi nữa, các con đâu, rút.

Nói chạy là chạy ngay.

Lý Xiêm không chịu, giục ngựa đuổi theo. Bốn tên Lý Đại thấy vậy cũng dẫn binh mã theo sau.

Triệu Sầm ở trên tường thành lặng lẽ quan chiến, không thấy hắn có cử động gì, mấy tên thân tín của Lý Giác tỉnh ra:

- Đám tặc binh này hành động rất trật tự, tựa hồ không phải cường đạo bình thường. Đình hầu đuổi theo như thế, liệu có ...

Nhưng hắn chưa kịp nói ra hai chữ " mắc bẫy", đột nhiên thấy Triệu Sầm tiến lên một bước, giơ tay rút bảo kiếm bên hông, hàn quang lóe lên, hai tên võ tướng không kịp đề phòng, đầu một nơi thân một nẻo.

Tất cả phát sinh quá đột ngột.

Triệu Sầm vừa động thủ, hai thân binh theo sát Triệu Sầm cũng bất ngờ ra tay, kiếm ảnh ngang dọc, chớp mắt đã có bốn năm viên võ tướng nằm trong vũng máu, đều là một kiếm mất mạng.

Triệu Sầm tay chống kiếm, quát to:

- Bọn ta là nhân mã của thái sư, nhận ơn tri ngộ của thái sư. Nay Võ công hầu đã tới Mi Huyện, các ngươi còn không mau ra tay giết giặc, nghênh đón vương sư. Đại tượng phu lập công chính vào lúc này.

Theo cùng tiếng hét của Triệu Sầm, dưới thành lâu tức thì la hét vang lừng, viên môn bá chém gẫy cờ Lý Giác, nói:

- Kỹ kích sĩ Trần Mẫn ở đây, kẻ nguyện hàng Võ công hầu không giết.

*************

Nơi này tên Tà Cốc, ở nơi này không được nổi danh cho lắm, nhưng nếu theo Tam Quốc Diễn Nghĩ, mấy chục năm sau Tà Cốc sẽ nổi danh thiên hạ.

Tướng Thục Ngụy Diên từng kiến nghị Hán thừa tướng Gia Cát Lượng, cho hắn suất lĩnh năm nghìn binh mã từ Tử Ngọ cốc xuất binh, tập kích Trường An. Còn Gia Cát Lượng qua Tà cốc, hội sư ở Trường An, có thể định Quan Trung, chiếm Trường An, từ đó mưu Quan Đông.

Gia Cát Lượng không dùng kế sách này của Ngụy Diên, để lại cho hậu thế tranh luận không ngớt.

Đổng Phi cũng chẳng thế nói Gia Cát Lượng không dùng kế sách đó là đúng hay sai, dù sao y không ở vị trí của ông ta khi đó, không thể suy đoán ý nghĩ của Gia Cát Lượng lúc bấy giờ, hẳn Gia Cát Lượng cũng có suy tính của mình. Nhưng khi y lẻn vào Quan Trung thì cái tên Tà Cốc này không ngừng hiện lên trong đầu.

Khi Diêm Phố đang nghiền ngẫm kế hoạch, Đổng Phi quyết định đem nơi này thành thành chiến trường đầu tiên của y khi tiến quân vào Quan Trung.

200 Cự ma sĩ ghìm cương ngựa đứng nghiêm sau lưng y, Võ An Quốc đứng bên cạnh miệng mang nụ cười trào phúng.

Lý Xiêm lặng lẽ nhìn Đổng Phi, mặc dù cuồng vọng, nhưng hắn không phải kẻ ngốc.

Sư tông thú, giáp ngựa thuần màu đen nặng 80 cân chỉ lộ đôi mắt lạnh băng, không có chút tình cảm nào, bờm màu vàng bây phất phơ trước gió, sát khí ngùn ngụt.

Đổng Phi không mặc trọng giáp như Cự ma sĩ, chỉ có một bộ giáp da, cũng không đội mũ trụ, tay cầm cương ngựa, mắt nheo lại thành một đường thẳng.

Lý Xiêm chưa từng gặp Đổng Phi, nhưng chỉ trong nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn nhận ra nam tử vạm vỡ như con hùng sư kia chính là Đổng Phi.

Đừng thấy Lý Xiêm thường ngày tự xưng Bạo hổ Bắc Địa, nhưng nhìn thấy Đổng Phi một cái, hắn liền biết mình không phải là đối thủ của Đổng Phi. Áp lực oai nghiêm trên người Đổng Phi, là thứ khí chất mà người nắm quyền lâu, lại trải qua trận chiến dữ dội mới có, há một con thỏ non chưa từng lên chiến trường như hắn có thể so được?

Chỉ nhìn người ta ghìm ngựa đứng đó, vô tình lộ ra khí thế, đủ để tới sau lập tức câm nín.

Lý Xiêm hít sâu một hơi, quát:

- Này, tên thất phu kia có phải là Đổng ... Tây Bình không?

Vốn hắn định gọi là "Đổng gia tử", nhưng tích tắc chữ "Đổng" ra khỏi miệng, Đổng Phi thình lình mở mắt, ánh mắt lạnh lẽo oai nghiêm làm hắn phải nuốt hai chữ đằng sau lại, biến thành "Tây Bình".

Chỉ khác nhau hai chữ thôi, nhưng mấy nghìn người đằng sau biết trong lòng Lý Xiêm cảm thấy sợ hãi rồi.

- Lý gia tặc, biết tên ta rồi còn không mau xuống ngựa đầu hàng, ta lười động thủ, tự mình cứa cổ chết đi.

Lý Xiêm bị câu này của Đổng Phi làm thẹn quá hóa giận, cho dù Đổng Tây Bình ngươi có là thiên hạ đệ nhất võ tướng cũng không thể xỉ nhục người khác như thế, bắt nạt người khác cũng có hạn thôi chứ, nhân mã của ta đông hơn ngươi nhiều, nổi giận rống lên:

- Đổng gia tử, thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại vào. Hôm nay gia gia cho ngươi đến được mà không đi được.

Lời chưa dứt đã phóng ngựa đánh tới.

Nào ngờ không đợi Lý Xiêm động thủ, Lý Đại đằng sau không nhịn được, vươn thương xông tới phía Đổng Phi.

Sư tông thú không cần chỉ huy đủng đỉnh bước tới, Đổng Phi cứ như chưa tỉnh ngủ, mắt khép hờ đón Lý Đại. Dáng vẻ nhàn nhã đó đâu giống lên chiến trường liều mạng chém giết? Rõ ràng là đi tản bộ, coi Lý Đại như không tồn tại.

Thân võ tướng, tất nhiên có ngạo khí không giống người thường, Lý Đại thầm nhủ :" Tên này quá xem thường người khác rồi, cho dù ngươi có là Hổ lang chi tướng đi chăng nữa cũng không cần cuồng vọng tới ngay cả binh khí cũng không cầm, được thôi, để hôm nay ta giết con bạo hổ này là có thể vang danh thiên hạ rồi."

Hai người càng ngày càng gần, Lý Đại mắt trợn tròn, hét lớn đâm một chiêu Quái mãng xuất động, mang theo kình phong hướng về phía Đổng Phi.

Đổng Phi tới mí mắt cũng chẳng thèm nhướng lên lấy một cái, miệng cười nhạo, Sư tông thú nhảy sang bên, Đổng Phi giơ tay tóm lấy cán thương của Lý Đại, tay như cái kìm sắt, xoay một bòng. 

Thương trong tay Lý Đại xoáy tròn, có lẽ lực xoáy quá lớn làm Lý Đại bị toạc một mảng da, hét lên đau đớn, thương liền lọt vào tay Đổng Phi.

Đổng Phi cười mỉa:

- Có chút bản lãnh thế này mà cũng dám ra khoe khoang? Không biết sống chết, xéo ngay cho ta.

Không đợi Lý Đại kịp phản ứng, Đổng Phi dùng thương làm gậy, cán thương to như quả trứng để lại tàn ảnh hình vòng cung trên không, chỉ nghe bộp một cái đập xuống đầu Lý Đại. Lý Đại không kêu nổi một tiếng nào, mũ trụ bị đập lõm xuống, máu tươi lẫn não trắng tràn ra ngoài.

Ba huynh đệ họ Lý không ngờ huynh trưởng của mình không đỡ nổi một chiêu, bọn họ chỉ được nghe Hổ lang chi tướng lợi hại thế nào, nhưng chưa có nhận thức trực quan về sự võ dũng của y. Lúc này đầu tiên là sững sờ, tiếp đó gầm lên căm hận nghiến răng nghiến lợi xông tới.

Sư tông thú hí lớn, tiếng hí của nó như tiếng dã thú rống, vang vọng trên không trung, đồng thời Đồng Phi giật giây cương, mắt mở ra, hét:

- Lý gia tặc, nạp mạng đi.

Thanh trường thương trong tay ném đi, mang theo tiếng động xé rách không khí, bay về phía ba huynh đệ họ Lý. Lý Tứ đi đầu, bị tiếng hét như sấm rền chín tầng trời của Đổng Phi làm hoảng hồn khiếp vía, bị thương đâm xuyên qua cổ ngựa ngựa ghim vào người, chết ngay tại chỗ.

Tốc độ Sư tông thú nhanh như chớp giật, Đổng Phi tháo song chùy ra, phân ra trái phải, kẻng một tiếng đánh bay đại đao của Lý Tam, chùy phải đưa tới, chặn đứng đại thương của Lý Nhị. Ngựa không ngừng bước, Đồng Phi chân dẫm bàn đạp, phát lực:

- Xéo sang một bên cho ta.

Thương của Lý Nhị rời tay bay đi, đấm trúng ngực hắn.

Đổng Phi nắm bắt dùng lực đã tới mức lô hỏa thuần thanh, kể từ sau khi ngộ ra ảo diệu của cử khinh nhược trọng, đại chùy trong tay càng xuất thần nhập hóa, dù là người võ nghệ như Hoàng Trung cũng không dám chạm trán.

Nếu như nói cảnh giới cử trọng nhược khinh có thể hình dung là dùng kình khéo léo, thì cái gọi là cử khinh nhược trọng, gần như giống cảnh giới của "đạo". Trong Đạo Đức Kinh có cách nói "đại âm hi thanh, đại tượng vô hình", có thể đạt tới trình độ này, Đổng Phi sử dụng sức lực tới mức tùy ý mà ra, vô cùng vô tận, một nhát chùy trông hời hợt, tựa hồ mang ảo diệu vô hạn.

Lý Nhị bị thương xô văng đi, ngực có khải giáp phòng hộ, nhưng chỗ thương va chạm lõm vào một lỗ nhỏ, bốn xung quanh là vết nứt, lúc rơi xuống đất, máu tươi phun như suối.

Mục tiêu của Đổng Phi khóa chắt vào Lý Xiêm, căn bản không thèm để ý tới Lý Tam ra sao, vó sắt của Sư tông thú đạp nát đầu Lý Nhị bổ vào Lý Xiêm.

Lý Tam quay đầu lại, chợt nghe sau đầu có tiếng gió, rồi giọng nói quen thuộc rống lên:

- Tiểu tặc, ngoan ngoãn ở lại nơi ngày đi.

Võ Quốc An thúc ngựa tới nơi, đại chùy rời tay bay đi, xích sắt trên chùy kêu loảng xoảng, đập vào đầu Lý Tam.

So với chùy của Đổng Phi thì chùy của Võ Quốc An không là gì cả, nhưng đem so với người thường chùy cả hắn là thứ vũ khí nặng trăm phần trăm.

Sau khi hắn đi theo Đổng Phi, gặp được toàn là cao thủ hiếm có trong thiên hạ. Bất kể là bên cạnh Đổng Phi, những cao thủ lực lượng như Điển Vi, Sa Ma Kha. Hay là sau này tới Tây Vực quen biết cao thủ kỹ xảo như Bàng Đức, Trương Cáp. Nói tóm lại hoàn cảnh Võ Quốc An khác xa trước kia.

Trong tứ đại hộ vệ, nếu luận võ nghệ thì Võ An Quốc là người kém nhất, ngay cả Quách Viên gia nhập muộn cũng cao hơn hắn một bậc. Chính vì thế thời gian qua Võ An Quốc luyện tập càng thêm khắc khổ, rồi Đổng Phi đem Hùng hí trong Ngũ cầm hí truyền cho hắn, hắn ngày ngày rèn luyện sớm khuya, vất vả thế nào có mấy ai hay.

Tư chất của Võ An Quốc không phải đặc biệt xuất chúng, nhưng nỗ lực vượt bậc của hắn đã đem lại thu hoạch tương ứng, nay trong tứ đại hộ vệ, luận riêng sức lực, Võ An Quốc đứng vững ngôi đầu.

Chùy trái 72 cân, chùy phải 88 cân, bằng sức nặng binh khí của Đổng Phi năm xưa, một chùy này nện ra, không cần phải đi nghiên cứu kết quả. Võ An Quốc thu chùy lại giơ lên:

- Cự ma vung kim chùy.

Hai trăm Cự ma sĩ sau lưng đồng loạt giơ sóc, thiết kỵ xung phong, chỉ hai trăm người mà như có thiên quân vạn mã:

- Thiên hạ đều chấn kinh.

Từ mé Tà Cốc xông ra một đạo nhân mã, đại tướng đi đầu mặt âm dương, như hung thần ác sát, chính là Vương Nhung, một trong tứ đại hộ vệ.

- Môn hạ ba nghìn người.

Một phía khác của Tà Cốc, Việt Hề giơ kích, dẫn 200 Cự ma sĩ xuất hiện.

- Kinh hoàng thành Lạc Dương.

Quác Viên dấn 200 Cự ma sĩ từ sau lưng đột kích, bốn đội thiết kỵ như dòng lũ màu đen từ bốn phương tám hướng cuốn tới.

Đầu óc Lý Xiêm lúc này rõ ràng không đủ dùng rồi, chỉ nghe Bạo hổ lợi hại ra sao, sức chiến đấu của Cự ma sĩ cường đại thế nào, cho dù lúc Lý Giác nhắc nhở, Lý Xiêm cũng chỉ như gió thoảng bên tai.

Hắn nghĩ Đổng Phi có lợi hại đến mấy cũng chỉ là con người thôi, nhưng lúc này Lý Xiêm biết mình sai rồi. Đổng gia tử không phải là người, y là một con hổ ăn thịt người không chớp mắt.

Lý Xiêm đã bao giờ nhìn thấy hùng binh như thế, đã bao giờ thấy chém giết hung tàn như thế, tinh thần mất sạch, quay đầu ngựa gào thét:

- Ngăn con bạo hổ đó, ngăn nó cho ta.

Binh sĩ ùa tới, chặn đường Đổng Phi, nhưng sát khí của Đổng Phi đã trỗi dậy, đám binh sĩ đó làm sao ngăn cản nổi.

Sư tông thú coi quân Lý Giác như không tồn tại, xông vào giữa trận, nó đá húc cắn đạp, không khác gì một con dã thú, đao kiếm chém lên người nó căn bản không có chút tác dụng nào.

Đổng Phi vung trùy múa lên đập xuống, máu thịt văng tung tóe khắp nơi.

Cự ma sĩ từ bốn phương đổ tới như bầy sói đi theo hổ đen, chớp mắt xé nát quân của Lý Xiêm không còn hình dạng gì. Ngựa của Cự ma sĩ tất nhiên không thần tuấn đáng sợ như Sư tông thú, nhưng ngựa Ô Tôn cũng cao chín xích, khi xung phong quân của Lý Giác sao mà kháng cự nổi.

Lý Giác quay ngựa bỏ chạy, bất kể phía trước là binh mã phe mình hay là Cự ma sĩ, dù sao chỉ cần là người chắn đường đi của hắn là chém một đao ngã xuống đất.

Việt Hề phía trước vọt ngựa tới chặn đường đi của Lý Xiêm, đại kích đâm ra một chiêu Kỵ long thức. Lý Xiêm giơ đao đỡ, không ngờ kích xoay đi, kẹp lấy cán thương, hét:

- Buông tay cho ta.

Một luồng lực lớn truyền tới, Lý Xiêm không giữ nổi đao, buông tay bỏ chạy.

- Lý gia tặc, chạy đi đâu?

Bên tai truyền tới tiếng giống giận dữ, một tia chớp đen phá không xuất hiện, mang theo tiếng rít ghê rợn xuất hiện trước mắt, trong tay Lý Xiêm không còn binh khí nữa, tâm thần cũng hoảng, không ngờ chẳng né mà còn kêu lớn:

- Mạng ta xong rồi.

Hô xong ngã cắm đầu xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK