Thái Ung đưa tới đầu người của Lý Tương Như, thuận tiện còn khích lệ học sinh tương lai của hắn hai câu, lại làm cho Lưu Hoành nhớ tới Đổng Trác.
Thấy Hà Tiến không nói lời nào, Trương Nhượng nở nụ cười.
Nháy mắt ra hiệu với Triệu Trung một cái. Triệu Trung lập tức đứng ra nói:
- Hoàng thượng, hiện tại ngài vừa nói, lão nô cũng nghĩ tới một việc. Hôm nay loạn Thái Bình Đạo đã dẹp, các tướng quân đốc chiến các nơi cũng đều có phong thưởng. Hình như không có ai nhắc tới việc của Đổng Hà Đông. Nghe người ta nói, hiện giờ Hà Đông còn đóng quân tại huyện Uyển. . . Hắn xuất thân Lương Châu, quen thuộc tập tính của người Khương, vả lại dưới trướng lại có tinh binh hãn tương. Con của hắn còn được Bá Giai tiên sinh xưng là hổ tướng. Nếu như do hắn xuất binh bình định, chắc hẳn đám phản tặc này chỉ công phá trong nay mai.
Hán Đế nghe vậy, ánh mắt không giấu nổi vui mừng.
- Vẫn là A Mẫu có thể phân ưu cho trẫm.
Sự sủng ái của Hán Đế đối với Thập thường thị đã đến tình trạng tột đỉnh. Đối với Trương Nhượng gọi là A Phụ, đối với Triệu Trung gọi là A Mẫu, không chỉ văn võ cả triều biết, ngay cả tiểu dân phố phường bên trong thành Lạc Dương cũng đều có nghe thấy.
Viên Ngỗi mở mắt ra, trong mắt thoáng hiện lệ mang.
- Đại tướng quân, nếu không có việc hôm nay, trẫm suýt nữa đã quên rồi. . . Đổng Trác lập đại công, vì sao không phong thưởng?
Viên Ngỗi giành trước đứng ra:
- Hoàng thượng, việc này không phải cái sai của đại tướng quân, quả thật cựu thần đã sơ sẩy. Thời gian trước, đại tướng quân từng nhắc tới việc phong thưởng cho Đổng Trác. Chỉ là bởi vì nguyên do thân phận của Đổng Trác, cựu thần cũng có chút do dự, không biết trình báo thế nào.
- Nguyên do thân phận? Giải thích thế nào?
- Đổng Trác đó vốn xuất thân lục quận lương gia tử ở Lương Châu, không có bất luận công danh gì, phong thưởng quá mức, sợ là không hay.
- Công danh, công danh. . .
Lưu Hoành đột nhiên phát hỏa:
- Các ngươi đều có công danh trong người, hiếu liêm, mậu tài (tú tài) khắp thiên hạ càng nhiều không kể xiết, ai có thể phân ưu cho trẫm, ai có thể bình định phản tặc cho trẫm? Nếu ngươi không thích trình báo, vậy không cần trình báo nữa. Trẫm tự có chủ trương.
*Vào thời Đông Hán, vì tị huý tên Lưu Tú của Quang Vũ đế, sửa "tú tài" thành "mậu tài". Về sau cũng có lúc gọi "tú tài" là "mậu tài" .
Một câu nói làm cho văn võ cả triều đỏ mặt.
Viên Ngỗi nhìn Hà Tiến, mà Hà Tiến thì cảm kích gật đầu với hắn.
Ý là: thái phó, nhân tình này của ngài ta tâm lĩnh!
- Truyền chỉ xuống, Đổng Trác công lao to lớn, là lương đống của Hán thất ta. Phong hắn làm Tiền tướng quân, Đông Hương hầu, thứ sử Lương Châu, toàn quyền quân chính Lương Châu, cần phải nhanh chóng bình định loạn Lương Châu. Triệu Trung, ngươi lập tức phái người đến huyện Uyển, bảo Đổng Trác mau chóng khởi hành.
- Lão nô tuân chỉ!
- Hoàng thượng, không được. . .
Vương Doãn đứng ra, lớn tiếng nói:
- Huyện Uyển cách xa Lương Châu, có câu là nước xa không cứu được lửa gần, cho dù Đổng Trác hiện tại lĩnh chỉ, chỉ sợ. . . Thần giới thiệu một người, thứ sử Ký Châu Lư Thực, rất có năng lực, còn bình định phản loạn Ký Châu, văn võ song toàn. Có thể mệnh Lư Thực lĩnh binh nắm giữ ấn soái, Ký Châu cách Trường An không xa, có thể mệnh hắn bình định tam phụ, toàn quyền Lương Châu.
- Việc này. . .
Lưu Hoành hơi do dự.
Lư Thực là người có năng lực, hơn nữa lúc trước còn là lão sư Thái Ung đề cử, quả thật là một nhân tuyển thích hợp.
Trương Nhượng đột nhiên lên tiếng:
- Hoàng thượng, lão nô cũng cho rằng, Lư Tử Can là thích hợp nhất.
Những lời này vừa ra, khiến văn võ cả triều cảm thấy khó hiểu. Sao Trương Nhượng hôm nay thay đổi tính, có cùng ý kiến với nhóm Vương Doãn thế?
- Sao, A Phụ cũng cảm thấy Lư Thực thích hợp?
- Hòe Lý hầu Lư Thực đích thực thích hợp, vả lại hắn cũng rất trung tâm. Đúng như Vương nghị lang đã nói, văn võ song toàn.
Không biết vì sao, Viên Ngỗi, Hà Tiến còn có Vương Doãn, trong lòng đều lộp bộp.
Trương Nhượng cụp mi mắt, mặt không biểu cảm nói:
- Lư Thực trước định Ký Châu, sau định loạn ở ba châu Thanh, U, Duyễn, công lao của hắn có thể nói không người vượt qua. Dân gian thậm chí có câu ca dao: thiên hạ đại loạn biết đi đâu, mẹ không bảo vệ được con, vợ mất chồng, lại được Lư Thực giúp an cư trở lại... Lão nô cho rằng, Lư Thực xuất binh, phản tặc sẽ tự sụp đổ.
Độc, lão thái giám này quả thật là độc!
Hà Tiến nhìn Trương Nhượng, lòng thầm nghĩ: ngươi nói câu ca dao kia ra, sao hoàng thượng còn dám dùng Lư Thực nữa?
Hắn cũng không có thiện cảm gì với Lư Thực, ngược lại chính là một kẻ không lôi kéo được. Nhưng Vương Doãn lại nhất thời tái mặt.
Hắn thầm nghĩ: không hay, chỉ sợ Tử Can tiên sinh nguy rồi.
Quả nhiên, Hán Đế vừa nghe lời này, mặt liền đổi sắc.
Làm hoàng thượng sợ nhất là cái gì? Công cao chấn chủ, quyền thần nắm quyền. . . Lư Thực tại dân gian có danh tiếng này, vả lại còn là thứ sử Ký Châu. . . Trời mới biết hắn có tâm tư gì. Nếu Lư Thực có tâm thuật bất chính, vậy tính phá hoại còn lớn hơn cả Thái Bình Đạo.
- Cứ quyết định như vậy đi, do Đổng Trác đảm nhiệm thứ sử Lương Châu, toàn quyền chiến sự Lương Châu. Thái uý Trương Ôn làm Xa kỵ tướng quân, thống lĩnh nhị giáo Trường thủy, Xạ thanh, xuất binh Trường An, toàn quyền chiến sự Ti Lệ. . . Về phần Lư Thực, gia phong hắn làm Phiêu Kị tướng quân, tùy ý trở về Lạc Dương. Trẫm có trọng dụng khác. Chức thứ sử Ký Châu thì. . .
Ánh mắt Hán Đế đảo qua bách quan.
- Nghị lang Vương Phân là thứ sử Ký Châu, ngay trong ngày lên đường, Chấp kim ngô Đinh Nguyên. . .
*Giáo úy bắt đầu thiết lập tại Tần, là trung cấp quân quan. Tây Hán, Hán Vũ Đế vì tăng cường phòng hộ đối với thành Trường An mà thiết lập tám giáo úy Trung lũy, Truân kỵ, Bộ binh, Việt kỵ, Trường thủy, Hồ kỵ, Xạ thanh, Hổ bí. Trật của bát giáo úy là nhị thiên thạch.
*Chấp kim ngô là chức vị tương đương với chức tư lệnh cảnh vệ thủ đô hiện nay.
- Có thần!
Một hán tử to cao đi ra từ trong hàng võ tướng, tướng mạo đường đường, vóc người cao ngất.
Hán Đế Lưu Hoành nói:
- Mệnh ngươi làm thứ sử Tịnh Châu. Ngay hôm nay khởi hành, hiệp trợ thái uý bình định loạn người Hồ phía bắc.
Liên tiếp phát ra ý chỉ, không chỉ làm cho văn võ cả triều trở tay không kịp, ngay cả Trương Nhượng, Hà Tiến cùng Viên Ngỗi cũng không kịp phản ứng.
Nhưng sự tình còn chưa kết thúc.
Lưu Hoành lại nói:
- Bổ nhiệm nguyên thái thú U Châu Lưu Yên làm mục Ích Châu, nguyên hoàng thất tông chính Lưu Ngu làm mục U Châu, ngay hôm nay khởi hành.
Châu mục, sớm đã bị vứt bỏ nhiều năm.
Lưu Hoành đột nhiên đưa hai phong hào này, hình như là đang nói cho các thần tử: ta muốn tăng cường hoàng quyền.
Không đợi mọi người phản ứng, Lưu Hoành đã đứng dậy. Trương Nhượng vội hô to bãi triều, đi theo Lưu Hoành rời khỏi đại điện.
Rất hiển nhiên, một chiêu này của Lưu Hoành đã trải qua nhiều lần cân nhắc, căn bản không để cho thần tử có cơ hội phản bác.
Đợi khi đám người Hà Tiến kịp phản ứng thì Hán Đế đã đi rồi, chỉ để lại văn võ cả triều nhìn nhau không biết làm sao.