Trong Bình Thư, Điêu Thiền xuất thân từ trong phủ của Vương Doãn.
Vẫn cho rằng Vương Doãn kia là một tên rất chính trực, mặc dù lòng dạ không quá rộng rãi, nhưng vẫn là một người trung tâm với Hán thất.
Nhưng hiện tại nghĩ đến, một kẻ dám giấu nữ quan hoàng thất trong nhà, còn có thể là một người tốt sao?
Đổng Phi hoài nghi, đúng vậy, rất hoài nghi. . .
Sự xuất hiện của Điêu Thiền lại một lần nữa vang lên tiếng cảnh báo cho Đổng Phi.
Chuyện đã xảy ra trong Bình Thư chưa hẳn chân thực; nhưng mặc kệ có chân thực hay không, lịch sử sau khi xoay một vòng, hình như lại lặng lẽ trở về con đường ban đầu của nó. Đương nhiên, tại một số phương diện vẫn xuất hiện biến hóa nho nhỏ.
Tỷ như thắng lợi của Đổng Trác trong Hoàng Cân chi loạn, chính là chuyện trên lịch sử chưa từng xảy ra.
Tỷ như Nhậm Hồng Xương. . .
Nếu như không có Đổng Phi theo đại tỷ đến Hoàng Trung, nếu như không có loạn Kim Thành, hắn sẽ không gặp được Mã Tung. Không gặp được Mã Tung, sẽ không xuất hiện Đổng Viện thành lập Hổ Nữ doanh. Mã Tung đến Tịnh Châu, U Châu mua nữ binh; nếu như không có Mã Tung đi mua nữ binh, Nhậm Hồng Xương sẽ không xuất hiện ở bên cạnh y, mà là quay vòng nhiều lần, biến thành Điêu Thiền trên lịch sử.
Không có nhiều nếu như như vậy!
Bản thân Đổng Phi cũng không rõ lắm, sự xuất hiện của y đã khiến lịch sử xảy ra rất nhiều biến hóa nhỏ.
Trước kia cùng Tào Lưu tương phùng, Đổng Phi cảm thấy có hơi vội vã. Mà sự xuất hiện của Điêu Thiền, lại khiến y cảm nhận được nguy cơ.
Về đến nhà, Đổng Phi nhốt mình vào trong thư phòng, tròn một đêm cũng không ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau, người có vẻ mệt mõi ra rời đi ra, đã thấy Đổng Lục đứng ở cửa thư phòng, nhìn y với ánh mắt thân thiết.
- Tướng công...
- Ta không sao!
Đổng Phi gắng gượng nở nụ cười:
- Sao dậy sớm thế?
- Tướng công một đêm chưa ngủ, thiếp thân sao dám ngủ?
Trong lòng tê rần, khẽ ôm lấy Đổng Lục, Đổng Phi nói:
- Ta thực sự không có việc gì, chỉ hơi buồn bực chút thôi, không có việc gì đâu!
- Tối hôm qua Hồng Xương đến đây tìm thiếp thân xin binh thư huấn luyện bộ tốt, thỉnh thoảng nhắc tới, tướng công hình như có bất mãn với việc cô ấy đảm nhiệm nữ quan?
Đổng Lục dè dặt tìm từ.
Đổng Phi ngẩn ra, cười lắc đầu:
- Làm gì có, Hồng Xương có thể làm nữ quan, là một chuyện tốt mà!
- Thế nhưng tướng công. . .
- Ta không sao, chỉ là nghĩ tới một số việc. Cũng không phải là nhằm vào Hồng Xương. Tiểu nha đầu này, có đôi khi quá nhạy cảm rồi.
- Tướng công, kỳ thật Hồng Xương...Cô ấy rất kính trọng tướng công. Mặc dù cô ấy không nói gì, nhưng thiếp thân có thể nhìn ra, Hồng Xương có thể là thích tướng công rồi.
Đổng Phi lại ngẩn ra:
- Thích ta? Sao có thể? Lục Nhi, đừng nói bậy. Với dáng dấp của ta, có được nàng làm bạn đã rất hài lòng rồi. Hồng Xương tài năng xuất chúng, hơn nữa nàng cũng nói cô ấy xinh đẹp tuyệt mỹ, sao có thể thích ta được?
- Tướng công, tâm tư của nữ hài tử, tướng công không hiểu chút nào đâu.
Đổng Phi thoáng cái trầm mặc!
Quả thật, y không hiểu tâm tư của nữ hài tử của lắm.
Kiếp trước tại sơn lâm sinh sống một mình, thậm chí ngay cả tay của con gái cũng chưa chạm qua, càng không nói đến phỏng đoán tâm tư của họ.
Mà kiếp này, sinh ra với diện mạo như vậy, lại còn thêm bản thân xuất thân Đổng gia, càng làm việc cẩn thận, nào có thời gian đi phỏng đoán tâm tư của nữ hài tử? Thật ra, phỏng đoán hay không thì có gì khác nhau? Đổng Phi cũng đâu có dự định làm hoa hoa công tử.
- Lục Nhi, việc này đừng nói nữa! Còn nàng đấy, ta cả ngày ở trong quân doanh, để nàng ở nhà một mình, quả thật có hơi... Không bằng như vậy, rảnh rỗi thì đi ra ngoài một chút. Ta nghe người ta nói, ngoài Kiến Xuân môn có một chợ chó. Nàng không phải là thích một con chó sao? Đi xem đi, nếu vừa ý con nào thì mua về, ở nhà cũng có bạn giải buồn.
Đổng Lục lòng tràn đầy vui mừng, nhận lấy tấm lòng này của Đổng Phi.
- Đúng rồi, Cam Thị, tù binh trước đây của chúng ta tại huyện An Hỉ cầu kiến tướng công.
- Cam Thị? Cam Thị nào?
- Chính là Cam phu nhân, phu nhân của tên một tai mà tướng công đã nói. Mấy ngày trước bà ấy nói với ta, muốn cầu kiến tướng công.
Người nhà của Lưu Bị...
Đổng Phi khẽ vỗ trán.
Mấy ngày nay bận việc Loan Vệ doanh, hầu như quên cả việc gia quyến của Lưu Huyền Đức.
- Bọn họ, vẫn còn thành thật chứ.
- Cũng coi như tốt... Lão phu nhân áo cơm không lo, chỉ là hơi sợ. Cam phu nhân từng hỏi thiếp mấy lần, muốn biết tướng công rốt cuộc muốn xử trí họ như thế nào. Cam phu nhân đó cũng không tính lớn tuổi, làm việc cũng có phần ổn trọng.
Cam phu nhân này có phải là Cam phu nhân trên lịch sử sinh ra A Đấu kia không?
Đổng Phi cũng không rõ lắm.
Đấm đấm trán, Đổng Phi nói:
- Như vậy đi, mấy ngày nay ta thật sự không rảnh. Đợi việc của Loan Vệ doanh ổn định một chút rồi, ta sẽ đi gặp bà ta. Được rồi, hiện tại ta muốn ra ngoài, qua mấy ngày nữa vợ con của đại ca sẽ qua đây, nàng bảo Đường Chu thu thập một số gian phòng, tốt nhất cho đại ca một cái viện đơn độc... Người một nhà huynh ấy đoàn tụ, quả thực cũng không dễ.
Quả thật, từ khi Điển Vi kết bạn với Đổng Phi, hầu như vẫn luôn sống trong phiêu bạt bấp bênh.
Thật vất vả Hoàng Cân chi loạn mới bình định, vốn tưởng rằng có thể an ổn chút, nhưng sau đó lại cùng Đổng Phi đi tới Lạc Dương.
Cuộc sống sau này có thể sẽ yên ổn hơn. Để cho một nhà già trẻ họ đoàn tụ, hưởng thụ hạnh phúc, cũng là bình thường.
Đổng Phi cưỡi ngựa dẫn theo Sa Ma Kha và Cự Ma Sĩ nhanh chóng chạy đến Loan Vệ doanh.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt lại là một tháng.
Trương Cử ở Ngư Dương phản loạn, dưới sự đả kích hung mãnh của Công Tôn Toản, rất nhanh liền trần ai lạc định, không có động tĩnh.
Loạn người Hồ ở Tam Phụ, dưới sự chỉ huy của thái uý Trương Ôn cũng từng bước củng cố, từ từ lui về Hà Sóc.
Thế nhưng tại Lương Châu, loạn người Khương lại càng diễn biến càng ác liệt.
Có thể nói là sóng này chưa dừng, sóng khác lại tiếp nối. Hàn Toại ở dưới Tích Thạch sơn tụ tập nhân mã tan tác, đạt tới mấy vạn. Đồng thời vứt bỏ tiền hiềm với Bắc Cung Bá Ngọc, lại lần nữa liên thủ hợp tác. Lấy Hà Cốc làm ranh giới, song phương triển khai chiến đấu giằng co, trong nhất thời hình thành giai đoạn căng thẳng.
Đây cũng không phải là Đổng Trác vô năng, mà là tình huống trên chiến trường luôn thay đổi trong nháy mắt.
Bảy vạn thiết kỵ Lương Châu trong tay Đổng Trác, cộng thêm người Khương như Tiên Linh đã phục tùng, tổng binh lực tổng cộng mười lăm vạn.
Nhưng so sánh với người Khương phản loạn thì vẫn còn chưa đủ. Người Khương quy phục như Tiên Linh bị Biên Chương cùng Lý Văn Hầu cuốn chặt lấy, không thể duỗi tay ra được. Bảy vạn đại quân trong tay Đổng Trác đồng thời phải đối mặt với Hàn Toại cùng hai bộ người Khương tại Hoàng Trung, áp lực cực kỳ lớn. Mà trong tay Trương Ôn tại Trường An có mười vạn đại quân, nhưng lại không chịu xuất binh, đóng quân tại Tam Phụ.
Tuyên bố với bên ngoài là loạn người Hồ tại Tam Phụ chưa dẹp loạn. Nhưng người minh bạch có thể nhìn ra, đây là Trương Ôn cố ý làm vậy.