Tháng 10 năm Trung Bình thứ 4, một loài chim lạ xuất hiện từ phương bắc, lông nó năm màu, tên là Tam Thanh, hóa hồng mà đi.
Có người nhận ra, loài chim lạ đó khá giống với chim thần phượng hoàng trong truyền thuyết.
Đây là trời giáng điềm lành, bách quan Lạc Dương thượng thư với Hán Đế, thỉnh cầu Hán Đế đi tuần, lên Thái Sơn phong thiện.
Cái gọi là phong thiện, là nghi thức đế vương cử hành để tế bái thiên địa, cũng là điển lễ quy mô long trọng nhất, hao phí nhiều nhất.
[Phong], chính là thiên tử leo lên trúc đàn Thái Sơn mà tế thiên.
[Thiện], chú ý, ở đây không phải là phát âm "chan"(thiền), mà ứng với phát âm là "shan" (thiện). Tế địa tại gò đất dưới Thái Sơn.
Phong và thiện ở cùng một nơi, chính là hướng thiên địa tuyên cáo nhân gian thái bình.
Hán Đế có vẻ tâm động với đề nghị này. Có lẽ phượng minh Bắc Mang này quả thật là điềm báo trước muốn hắn tiến hành đại lễ phong thiện.
Lập tức thương nghị với bách quan, quyết định vào ngày đầu tiên của năm mới, tại Thái Sơn cử hành đại lễ phong thiện.
Mà vào trước đây, khi đi tuần thiên hạ, thật ra từ Lạc Dương xuất phát đến Thái Sơn cũng không phải rất khó khăn. Nhưng thật vất vả mới cử hành được một đại lễ phong thiện, đương nhiên phải cho người trong thiên hạ biết rõ hoàng ân to lớn mới được. Tuần du toàn quốc, điều đó cũng không có khả năng, coi như là thiên hạ thực sự thái bình, Hán Đế cũng không chịu nổi nỗi vất vả đi tàu xe, vì vậy Viên Ngỗi đưa ra một chủ ý chiết trung.
Xuất phát từ Lạc Dương, qua Hà Nội đến Thượng Đảng, nhập Ký Châu từ Triệu Quốc, Cao Ấp tới Thanh Hà, lại nam hạ Lịch Thành, đến Thái Sơn.
Đợi đại điển phong thiện kết thúc, tới Lỗ Quốc mà khao thưởng đại quân Chu Tuấn.
Lại xuất phát từ Lỗ Quốc, qua Sơn Dương, Tế Âm, Toánh Xuyên về Lạc Dương. Như vậy, Ti Lệ, Ký Châu, Thanh Châu, Từ Châu, Duyễn Châu, Dự Châu đều đi qua, thiên hạ mười hai bộ châu đi hết một nửa, coi như là đi tuần thiên hạ, biểu thị hoàng uy.
Hán Đế vừa nghe, lập tức biểu thị đồng ý.
Có thể bớt được bao nhiêu hành trình thì tốt bấy nhiêu, dù sao ý đã đến nơi đây là được. Tưởng muốn đi tuần toàn quốc thật hay sao?
Lập tức hành trình đã được an bài thỏa đáng, từ phủ đại tướng quân phát ra quân lệnh đến các nơi khác. Điều động binh mã từ các khu vực Tịnh Châu, U Châu cùng với Ti Lệ, đề phòng người Hồ làm loạn, quấy nhiễu hoàng thượng đi tuần. Đồng thời lại hiệu lệnh binh mã các nơi, đặc biệt là nhằm vào Chu Tuấn, đóng quân tại nơi giao giới giữa Lỗ Quốc và ba châu. Còn lời lẽ nghiêm khắc vạch ra, tuyệt đối không thể để lưu khấu quấy nhiễu thánh giá.
Đi tuần lần này có ý nghĩa rất trọng đại, cũng là lần đầu tiên Hán Đế du lịch...a, là đi tuần từ sau Hoàng Cân chi loạn.
Vì vậy nhân mã các nơi lập tức hưởng ứng, mặc kệ ngươi là cường hào hay là thế tộc đại hộ của địa phương, nói chung phải đồng lòng cho ta. Những nơi hoàng thượng đi qua, phải ca vũ thăng bình. Xảy ra nhiễu loạn chút nào, bất luận xuất thân của người, đều sẽ đồ đao hầu hạ.
Sau khi chính lệnh phát ra, các nơi rơi vào hỗn loạn.
Mà Lạc Dương cũng loạn cả lên. Ngài ngẫm lại đi, đây chính là hoàng đế đi tuần, phái đoàn đó, nghi trượng đó, động tĩnh đó, có thể nhỏ được sao.
Vũ Lâm quân tả kỵ ở khu vực Ti Lệ, phụng mệnh đến Hà Nội tập kết, xem như mở đường tiên phong.
Bắc Cung giáo úy Đổng Phi, dẫn nhân mã Bắc Cung tam doanh cùng Loan Vệ doanh, tổng cộng 4000 người là hộ vệ trung quân, phụ trách đi theo hộ giá.
Khi Đổng Phi nhận được bổ nhiệm này còn hơi ngẩn ra.
Trong mắt y, hoàng đế đi tuần, nên có đại tướng quân Hà Tiến đi theo mới phải. Y chỉ là một Bắc Cung giáo úy nho nhỏ, nào có tư cách này?
- Nhạc phụ, hoàng thượng tính sai rồi!
- Tính sai gì?
- Hình như ta không có tư cách này, làm chủ soái đi theo hộ giá chứ gì.
Thái Ung lại híp một mắt mà cười:
- Hoàng thượng nói ngươi có tư cách, ngươi không phải có tư cách rồi sao? Sợ cái gì, ngươi cũng không phải không biết dẫn binh? Nguyên Trác đã nói, thủ hạ của ngươi hiện nay tàng long ngọa hổ. Yến Minh giới thiệu qua đó cũng là người dũng mạnh một địch vạn, hắn rất thoả mãn. . . Ngươi có thể huấn luyện những lão gia binh này thành hổ lang, vậy chủ soái cũng dễ như trở bàn tay.
Thái Diễm ở bên cạnh cũng không cam tâm tình nguyện!
- Phụ thân, mang binh chiến tranh là mang binh chiến tranh, A Sửu nhà ta sợ ai chưa? Nhưng hộ giá này, vạn nhất có chút sai lầm, chẳng phải là. . .
- A Sửu nhà ngươi, ngươi còn là nữ nhi của ta đấy!
Nói rồi Thái Ung lại vẻ mặt ôn hoà nói với Đổng Phi:
- Chuyến này, Tây Bình nhất định phải bảo vệ hoàng thượng chu toàn. Trước đó vài ngày ta nghe Phiêu Kị tướng quân Đổng Thừa nói, hoàng thượng hình như có ý muốn trọng dụng ngươi. Lần này hộ giá cũng là một cơ hội, nói không chừng, sau này ngươi có thể là tướng quân đầu tiên 18 tuổi sau Quan Quân hầu của Đại Hán triều ta...Làm cho tốt, lão phu rất xem trọng ngươi.
Lão nhân này chỉ biết nói miệng, ở vào vị trí của người khác mới biết.
Tướng quân? Đổng Phi thật sự chưa từng suy nghĩ qua vấn đề này. Coi như là Hán Đế muốn y làm tướng quân, thì cũng phải có mạng mới được. Không phải thường nói, gần vua như gần cọp sao? Hầu hạ hoàng thượng, đó tuyệt đối là một việc không có được kết quả tốt.
Tuy nhiên Đổng Phi cũng đã nhìn ra, muốn trốn tránh cũng không thể được.
Trốn tránh, đó là kháng mệnh, cả nhà sao trảm; không trốn tránh. . .
Nhạc phụ ơi nhạc phụ, ngài đã ném cho con rể của ngài một nan đề quá lớn rồi.
Sau khi tiễn bước Thái Ung, Đổng Phi ở trong thư phòng triệu tập đám người Điển Vi đến họp.
- Ngày hôm đó ta sẽ đi theo hộ giá, đại ca đảm nhiệm hạ quân giáo úy, phải cẩn thận mới được. Ta cứ cảm thấy lần phong thiện này có gì đó cổ quái, nhưng lại nói không nên lời. Trong lúc đi, sẽ điều toàn bộ Cự Ma Sĩ vào trong đại trạch môn, nghiêm ngặt phòng bị.
Mọi người gật đầu, Đổng Phi lập tức lại lệnh Đường Chu đảm nhiệm trợ thủ của Điển Vi.
Điển Vi dũng mãnh thật, nhưng có đôi khi không đủ cơ linh. Có Đường Chu ở đây, sẽ có ích rất nhiều.
Đồng thời chính thức bổ nhiệm Bàng Đức làm Bắc Cung Quân ti mã, Khúc Nghĩa làm Bắc Cung tả đô. Trong lúc đi tuần, một doanh trại có hai người chưởng quản thủ tại Bắc Cung. Nhậm Hồng Xương tự nhiên cũng phải đi theo, như vậy hộ vệ trong cung sẽ do Tư Mã Hương Nhi và Lý Tín tiếp chưởng. Hai người này đều là các cô nương tâm tư tỉ mĩ, hơn nữa câu tương nữ binh dưới trướng hôm nay đã huấn luyện xuất chúng, trang bị càng thêm hoàn mỹ.
Hán Đế đi tuần, trong cung không thể không có người.
Đổng hoàng hậu lớn tuổi, hoàng tử Hiệp tuổi nhỏ, cũng không chịu được đi đường mệt mỏi, vì vậy ở lại Lạc Dương.
Hà hoàng hậu và vương tử Biện thì đi theo.
Đổng Phi nhất nhất triển khai từng việc một, sau đó cảm thấy một loại áp lực chẳng bao giờ từng có.
Một mặt phải bảo vệ hoàng thượng, một mặt phải hoàng cung không lo, thật sự là một chuyện phiền toái.
Dẫn Biện vương tử theo, để Hiệp vương tử lại...
Chẳng lẽ hoàng thượng đang biểu đạt một tín hiệu sao?
Đối với việc này xưa nay Đổng Phi vẫn luôn muốn trốn tránh, hôm nay thoạt nhìn, hình như y cũng sắp bị cuốn vào trận phân tranh này rồi.
- Trương Tú làm sao đây?
Điển Vi đột nhiên mở miệng hỏi:
- Nhị đệ không dự định chỉnh hắn sao?
Nói thật, người đang ngồi đây đều không hài lòng với Trương Tú. Người này. . . Từ sau khi đảm nhiệm điển quân giáo úy, hình như trở nên vô cùng ngạo khí. Dần dần bất hòa với các đồng đội ngày xưa, thậm chí không quá nguyện ý gặp gỡ nữa.
Đồng thời là người Lương Châu, hơn nữa cùng xuất phát từ Bắc Cung.
Loại hành vi này của Trương Tú trong mắt rất nhiều người, không thể nghi ngờ là một hành động phản bội.
Đổng Phi cũng không phải không biết, nhưng y lười đi để ý đến. Đi thì đi, chỉ cần đừng trêu chọc ta là được.
- Trời phải mưa, nương phải lấy chồng. Cứ kệ hắn đi!
Đổng Phi thản nhiên nói:
- Mặc kệ nói như thế nào, mọi người từng là đồng đội, chỉ cần hắn không động đến chúng ta, chúng ta không cần để ý tới.
- Vậy thôi, cứ thế đi!
Điển Vi cũng rất bất đắc dĩ, nhún vai, không đề cập tới người này nữa.
Há bảo không áo, tu chỉnh giáo mác. . .
Lời này nói đến quả thật cảm động, nhưng trên đời này, rốt cuộc có được bao nhiêu người ở trước mặt lợi ích, vẫn còn nhớ kỹ tình chiến hữu?
- Sa Sa, đệ có đi cùng ta không?
Sa Ma Kha lắc đầu:
- Ta không đi, ta muốn ở lại Lạc Dương, giữ nhà cho nhị ca.
Mọi người nghe vậy, không khỏi nhìn Sa Ma Kha với ánh mắt kinh ngạc. Khuôn mặt đỏ của Sa Ma Kha, thoáng cái trở nên tím đỏ.
- Ta cũng không phải là vì Ngọc Nương!
Tên ngốc này, ai nói ngươi là vì Cam Ngọc Nương?
Cái này gọi là không đánh đã khai, Đổng Phi nhịn không được cười ha ha, mọi người trong thư phòng cũng không khỏi mỉm cười, bầu không khí trở nên thoải mái không ít.
Ngày mùng 2 tháng 11, Hán Đế khởi hành, từ Đức Dương môn xuất phát, trùng trùng điệp điệp đến Mạnh Tân.
Tam doanh một vệ, tổng cộng 4000 người, túm tụm từ từ chạy ra khỏi cửa thành Lạc Dương. Ven đường đều có quan quân hộ tống, rất uy phong.
Đổng Phi lấy Vương Song làm tiên phong, lĩnh một doanh nhân mã mở đường.
Lại mệnh Thành Liêm lĩnh một quân làm hậu quân. Y thì đích thân lĩnh một doanh một vệ, lấy Nhậm Hồng Xương làm phó tướng, Ban Chỉ làm quân sư, làm trung quân hộ vệ.
Loan Vệ doanh ở giữa, Bắc Cung vệ ở ngoài, một đường đi, quả nhiên là rất uy phong.
Hà Tiến, Viên Ngỗi suất lĩnh bách quan cung tiễn, đợi đoàn xe càng đi càng xa, lúc này mới giải tán...
- Bản Sơ, vì sao gần đây không gặp Bá Cầu?
Viên Thiệu thầm giật mình, vội vàng tỏ ra ngỡ ngàng:
- Việc này... Điệt nhi cũng không biết. Thúc phụ ngài cũng biết tính tình của Bá Cầu tiên sinh rồi đấy, nếu hắn muốn đi, ai cũng không nói được. Còn nữa, nghĩ đến Bá Cầu tiên sinh cũng là tâm tình không tốt, vì vậy đi ra ngoài một chút để giải sầu, cho nên cũng không nói với chúng ta.
Viên Ngỗi tỏ ra khó hiểu nhìn Viên Thiệu:
- Bản Sơ, ngươi sao thế? Ta cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi mà.
- Ha ha, điệt nhi không phải là sợ ngài lo lắng sao. . .
- Ta có gì mà lo lắng?
Viên Ngỗi lắc đầu:
- Gần đây ngươi có vẻ lạ lắm, hay là có chuyện gì gạt ta.
- Điệt nhi sao dám. . .
- Được rồi, được rồi, ta biết ngươi xử sự có chừng mực, là thế thôi thì cũng không có gì ghê ghớm. Có điều, gần đây Công Lộ có hơi kỳ cục. Ta biết hắn còn tưởng nhớ Thái gia nữ, nhưng Thái gia nữ kia đã gả hai lần rồi, bảo hắn đừng đi gây thị phi nữa. Đổng gia tử ít nhiều vẫn là một người hiểu lí lẽ, hắn vừa đi, hai con cọp trong nhà cũng không phân rõ phải trái đâu.
Viên Ngỗi đang nói là Điển Vi và Sa Ma Kha.
Điển Vi hôm nay là mệnh quan, dù gì cũng đỡ. Nếu chọc Sa Ma Kha, đó là một tên mọi rợ chuẩn mực, có biết sợ ai?
- Điệt nhi nhất định khuyên bảo Công Lộ, bảo hắn đừng gây thị phi nữa.
- Như vậy rất tốt, rất tốt. . .
Viên Ngỗi vừa đi vừa lẩm nhẩm:
- Người già rồi, luôn trở nên nghi thần nghi quỷ. Phần gia nghiệp này sớm muộn cũng phải giao cho huynh đệ các ngươi. Ngươi còn đỡ, nhưng mà Công Lộ, thật sự làm cho ta lo lắng. Tuy nói hắn kết giao danh sĩ, nhưng Vương Doãn, người này tài năng thì có, cũng biết tuỳ cơ ứng biến. Chỉ là lòng dạ không đủ rộng rãi, chỉ sợ tương lai không chết tử tế được.
Câu không chết tử tế được, cũng không phải là câu mắng chửi người.
Không phải phương thức tử vong sinh lão bệnh tử, đều có thể được coi là không chết tử tế.
Viên Ngỗi là đang lo lắng thay cho Vương Doãn. Nhưng có vài lời lại không tiện nói rõ, chỉ có thể mượn lời của Viên Thiệu chuyển đạt.
Viên Thiệu nào có tâm tình đi lo việc này.
Vừa rồi hai câu hỏi của Viên Ngỗi suýt nữa khiến hắn sợ đến chết khiếp.
Càng nghĩ, càng cảm thấy chủ ý của Hà Ngung không đủ thỏa đáng. Thành công, các sĩ nhân có thể có cơ hội. Nhưng nếu như thất bại thì sao? Các sĩ nhân chỉ sợ là chết không có chỗ chôn. Việc cấp bách, là phải nhanh chóng thoát thân khỏi chuyện này.
Nghĩ tới đây, Viên Thiệu nhịn không được hít sâu một hơi, giữ lòng bình tĩnh.
- Bản Sơ, ngươi sao thế?
Vừa lúc có Tào Tháo đi ngang qua, thấy Viên Thiệu tâm tư không yên, liền nhịn không được cất tiếng hỏi.
- Ta, ta rất tốt, ta không có việc gì hết. Mạnh Đức quá lo rồi!
Ta có lo lắng gì hả?
Tào Tháo có vẻ ngỡ ngàng. Viên Thiệu cũng ý thức được mình có hơi thất thố, vội vã ngáp một cái:
- Gần đây ta hay suy nghĩ quá nhiều, lại thiếu ngủ, vì vậy. . . Ha ha, Mạnh Đức đừng trách nhé. Nói đến thì từ sau khi ta về Lạc Dương, vẫn chưa có gặp gỡ mấy hảo hữu ngày xưa. Không bằng đêm nay ta làm ông chủ, Mạnh Đức nghĩ thế nào?
Ai làm ông chủ đó chỉ là việc nhỏ, Tào Tháo vẫn cảm thấy Viên Thiệu có gì đó cổ quái.
Tuy nhiên hắn cũng lười đi hỏi. . . Nhưng Viên Thiệu nói cũng không sai, hai năm nay, tình hữu nghị năm xưa, hình như đã phai nhạt đi rất nhiều.
- Vậy Thúy Oanh các đi. Ta đi tìm người.
- Ha ha, vậy nhờ Mạnh Đức rồi...
Tào Tháo cười nói:
- Hai ta tương giao nhiều năm, Bản Sơ sao lại khách sáo như vậy? Đáng tiếc Đổng Tây Bình không ở đây, bằng không càng vui hơn.
Lại là Đổng Phi!
Hiện tại Viên Thiệu cực kỳ ghét cái tên này, nếu không phải hắn, Hà Ngung mắc gì phải binh hành hiểm chiêu chứ? Song hắn vẫn không để lộ ra trên mặt, lập tức cười nói:
- Đổng Tây Bình một giới vũ phu, thì có được thú vui gì? Nếu như hắn ở đây, chỉ sợ sẽ càng chán hơn.
Tào Tháo lắc đầu:
- Bản Sơ, nếu như ngươi cho rằng Đổng Tây Bình chỉ là vũ phu, vậy thì ngươi sai rồi. Bề ngoài của hắn mặc dù thô lỗ, nhưng cũng có lòng thương nước thương dân. Khi ngươi còn chưa trở về, bọn ta từng có một lần tụ hội. Lúc đó Văn Cử và Khổng Chương đều có ở đấy, vốn là muốn chế nhạo Đổng Tây Bình kia một phen, vì vậy chơi tửu lệnh, ngâm thơ làm phú.
- Hắn? Có thể làm thơ?
Viên Thiệu cười lạnh lùng:
- Nếu như không có Thái ông và Thái gia nữ ở phía sau cổ vũ cho hắn, hắn có được danh khí như ngày hôm nay sao? Chỉ một quyển Đạo Đức Kinh, lại để cho hắn đánh dấu loạn cả lên, chẳng ra cái gì cả. Hắn còn có thể làm thi phú quái gì?
Tào Tháo nghiêm mặt:
- Bản Sơ nói thế sai rồi... Đổng Tây Bình cũng không phải là đạo thơ phú của Thái ông, chỉ sợ là có bản lĩnh thật sự. Lúc đó Khổng Chương để Đổng Tây Bình lấy một món ăn trên bàn làm thơ, Đổng Tây Bình chỉ trầm tư chốc lát, liền đưa ra một bài: Sừ hòa nhật đương ngọ, hãn tích hòa hạ thổ, thùy tri bàn trung xan, lạp lạp giai tân khổ. Mặc dù không hoa mỹ, nhưng lời lẽ tha thiết.
Viên Thiệu nghe vậy, lòng khẽ lộp bộp.
- Chắc là ăn may thôi, không có gì đáng khen. . . Ha ha, chúng ta đừng nhắc tới Đổng Tây Bình nữa. Ta còn có chút việc, đi trước đây. Mạnh Đức đừng quên gọi bọn Công Đạt đấy. Buổi tối ta đợi các ngươi ở Thúy Oanh các.
Nói rồi Viên Thiệu vội vã rời khỏi.
Tào Tháo nhìn bóng lưng của Viên Thiệu, lòng thầm nghĩ: ngày hôm nay Bản Sơ làm sao thế nhỉ? Trông cứ hấp tấp bất an thế nào?
Thứ sử Ký Châu, trụ sở tại Cao Ấp.
Hiện tại đã là đêm khuya lạnh lẽo, nước đóng thành băng, rét lạnh vô cùng.
Trong thư phòng của thứ sử Ký Châu Vương Phân vẫn còn đèn đuốc sáng trưng. Trong chậu than ánh lửa hiu hắt, làm cho trong gian phòng len lỏi một luồng nhiệt khí khiến tâm tình người nóng vội hơn.
Vương Phân ngồi ở thượng thủ.
Ngoại trừ hắn còn có phụ tá Chu Tinh, là danh sĩ nước Bái, từng theo học Trịnh Huyền, tinh thông lục kinh. Hai người thần sắc trang nghiêm, ngồi đối diện Chu Tinh là Hà Ngung. Hà Ngung lúc này sắc mặt cũng âm trầm, nhìn qua rất nghiêm túc.
- Thánh giá đã đến nước Triệu. Vương đại nhân. . . Nên hạ quyết tâm thôi!
Giọng Hà Ngung có vẻ âm trầm:
- Tại hạ suy nghĩ, chỉ lần này, sĩ nhân chúng ta mới có được cơ hội ngửa mặt lên.
Chu Tinh nói:
- Vậy vạn nhất thất bại thì sao?
- Thất bại, ngươi ta đều chết không có chỗ chôn.
Vương Phân không nói gì, vẫn còn có vẻ rất do dự. Mấy ngày trước Hà Ngung đến Cao Ấp, trực tiếp tìm Vương Phân. Từng quen biết nhiều năm với Hà Ngung, từ lúc Lý Ưng, Trần Phiền làm bắc quân chi biến, hai người đều là đảng nhân kiên định nhất. Sau đó Lý Ưng, Trần Phiền tiêu diệt hoạn quan Vương Phủ thất bại, Hà Ngung lưu lạc giang hồ, mà Vương Phân thì bị ném vào ngục. Thoáng cái đã nhiều năm trôi qua, Vương Phân bởi vì giao hảo với Hà Tiến mà trở thành thứ sử Ký Châu, Hà Ngung vẫn là một giới bạch thân. Nhưng sai biệt trên thân phận cũng không thể chặt đứt tình hữu nghị giữa hai người. Khi Hà Ngung đến, Vương Phân còn tỏ ra cực kỳ cao hứng.
Nhưng ai ngờ, Hà Ngung lại đưa ra một vấn đề khiến Vương Phân đờ người ra như thế.
Ám sát Hán Đế. . . phế lập tân quân!
Tuy nói hoàng quyền đã không còn lớn mạnh như năm đó, nhưng Hán Đế lập tân quân, thiên hạ không ổn định sẽ bị dẹp loạn. Hoàng quyền này đang có xu thế phục hưng. Hành thích vua. . . Đây chính là tội tru di cửu tộc. Cho dù Vương Phân gan lớn cũng hoảng sợ.
Sau khi Hà Ngung nói rõ tình huống trên triều đình, liền đi thẳng vào vấn đề:
- Vương huynh, quân nhân chủ chính, hoàng quyền quyền hưng lập, vậy thì lý tưởng của Lý đại nhân, Trần đại nhân năm đó sẽ không có ngày được thực hiện. Mà đảng nhân chúng ta chỉ có thể làm sô cẩu.
- Có nghiêm trọng như thế sao?
- Còn nghiêm trọng hơn như vậy...
Vương Phân mượn cớ muốn suy nghĩ, một mặt giam lỏng Hà Ngung, mặt khác lại thương lượng với tâm phúc Chu Tinh.
Trải qua hơn mười ngày cân nhắc, Vương Phân rốt cuộc hạ quyết tâm.
- Nếu như hành thích vua, do ai làm đế?
Hà Ngung nói:
- Hợp Phì hầu Lưu Chân, có thể làm tân đế.
Vương Phân trừng mắt với Hà Ngung:
- Hợp Phì hầu Lưu Chân, tính tình ôn hòa, quả thực là đối tượng chúng ta phụ tá. Chỉ là hành động này thật sự...
- Vương huynh, đừng do dự nữa!
Hà Ngung nói:
- Hôm nay chúng ta đã là cung trên dây, đành phải phát. Nếu có thể thành sự, thì ngươi ta sẽ là Y Doãn, Hoắc Quang. Giang sơn Đại Hán, cũng sẽ bởi vì hai ta mà có thể Trung hưng. Ta đã nhờ Hứa Du hiền đệ, mời hắn liên lạc sĩ tốt cường hào Ký Châu giúp đỡ. Dự tính cũng chỉ một hai ngày nữa, Tử Viễn sẽ đến Cao Ấp. Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi làm thế nào?
- Ta nghe nói, lần này đi theo hộ giá chính là hổ lang chi tướng kia, ai có thể ngăn cản?
- Hổ lang chi tướng?
Hà Ngung cười lạnh:
- Cho dù hắn ra ba đầu sáu tay thì thế nào? Tử Viễn đã liên lạc cường hào các nơi, có thể tập hợp năm vạn nhân mã. Chỉ cần Vương huynh có thể gật đầu, năm vạn nhân mã này sẽ do huynh chỉ huy.
- Có thật không?
- Nếu như ta nuốt lời, sẽ chết không toàn thây.
Vương Phân càng tâm động hơn. Đi theo thánh giá cũng chỉ ba bốn nhìn người, cộng thêm Vũ Lâm quân tả kỵ tập kết tại Hà Nội cũng không quá vạn người. Mà phe mình lại có tới năm vạn người, còn chưa tính ba vạn nhân mã đóng quân tại phụ cận Cao Ấp. Tám so với một, cũng có thể đánh một trận.
Đúng lúc này, đột nhiên có người gõ cửa thư phòng.
- Lão gia, ngoài cửa có một vị tiên sinh tên là Hứa Du, tự xưng là bạn cũ nhiều năm của ngài, có chuyện quan trọng muốn thương lượng.
Hà Ngung nghe vậy, vỗ tay cười to:
- Vương huynh, còn lo lắng gì nữa? Huynh xem, Tử Viễn đã tới rồi, đại sự của chúng ta có thể thành.
Vương Phân vội vàng đứng dậy:
- Mau mau cho mời.
Chẳng mấy chốc thì thấy Hứa Du khoác chiếc áo cừu tuyết dày đi vào phòng. Đi theo phía sau hắn còn có ba người.
Người dẫn đầu thân cao tám xích, mặt như quan ngọc, răng trắng môi hồng.
Nhưng có điểm không được hoàn mỹ, đó là thiếu một lỗ tai. Trong vẻ nho nhã phong độ vốn có, tăng thêm vài phần bưu hãn.
Hai bên hắn có hai đại hán.
Một người mặt đỏ râu đẹp, một người đầu báo, mắt tròn, râu hùm, hàm én. Ba người này vừa xuất hiện, quanh thân tản mát ra sát khí bưu hãn, khiến không khí như đông lại.
Vương Phân tỏ ra khó hiểu:
- Tử Viễn, ba vị này là...
- Phạm quan Lưu Bị Lưu Huyền Đức, đặc biệt thỉnh tội với đại nhân!
Hán tử râu đen mặt trắng tiến lên một bước, quỳ gối xuống đất, cung kính trả lời...