Lư Thực cười:
- Mở đầu mười ba thiên Tôn Vũ nói, binh giả, quỷ đạo dã. Phép dùng binh hư hư thực thực, dù là kế nghi binh, cũng có thể là thực, khéo léo vô cùng, chỉ xem ngươi dùng ra sao.
Hách Chiêu lắc đầu:
- Con không rõ.
- Phàm là dùng kế nghi binh, phải phân tích kỹ đối thủ. Quách Tỷ là kẻ nhát gan cẩn thận, khi ở cùng Lý Giác thì hắn bù đắp lớn cho thiếu sót của Lý Giác, nhưng khi một mình dùng binh thì ... E Quốc Nhượng đã nhìn thấu kẻ này, cho nên mới dùng năm nghìn quân, cắm kín tinh kỳ Liên Chước mê hoặc Quách Tỷ.
Hách Chiêu gật gù tựa hồ đã hiểu ra.
- Cái Tây Bình cần hiện nay là thời gian, Hán Thăng đã xua binh đánh vào Vị Nam, nếu tào tháo thông minh, sẽ lập tức rút khỏi Hàm Cốc Quan. Quân Minh và Tây Bình tình như thủ túc, nhất định sẽ bất chấp tất cả từ Hán Dương mở đường máu chi viện Tây Bình; mà Quân Minh ra trận, đủ kiềm chế đại bộ phận binh mã của Quách Lý, phối hợp với Thúc Chí đoạt An Định. Quốc Nhượng chỉ cần tử thủ Liên Chước, không tới mười ngày, Quan Trung có thể định.
Lư Thực nói xong những lời này, cũng phải thở dài một tiếng:
- Nhớ lại trước kia ta bình luận tướng dưới trướng Tây Bình, nói y không có người để dùng, nay xem ra ta sai rồi. Dưới trướng Tây Bình không có một tướng soái nào kém cả, càng khỏi phải nói tới quân sư Giả Hủ, ông ta tính kế là không sót điều gì.
- Chỉ là có chút âm hiểm.
Lư Thực nghe câu này không nhịn được cười phá lên:
- Tiêu Chiêu, đó không phải là âm hiểm, dùng lời Tây Bình mà nói, đó gọi là thâm trầm, điều này ngươi có học 20 năm cũng chưa chắc đã đạt được trình độ như quân sư. Còn nữa, một số lời không thể nói.
- Con biết.
Lư Thực đứng dậy, đi ra cửa thư phòng, hít thở không khí tươi mát:
- Tiểu Chiêu, có ngửi thấy gì không?
- Ngửi thấy gì ạ?
- Trong không khí này tràn ngập khí tức Đại Hán trùng hưng, cả đời ta đi tìm cái mùi này, giờ ta đã thấy rồi.
Hách Chiêu ngơ ngác nhìn bóng Lư Thực, không biết trả lời thế nào.
Tìm thấy rồi sao?
Có lẽ đó là khí tức phồn vinh, nhưng đó là sự phồn vinh của Đại Hán sao?
Lư Thực ngẩng đầu nhìn sao, chỉ thấy dải ngân hà lấp lánh, thất tinh liền thành một chuỗi, một ánh sáng màu vàng từ vị trí Thiên Tuyền xẹt qua, tức thì sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
***********************
Mi Huyện, cuộc chiến đang tới cao trào.
Đổng Phi đi lại trên tường thành, lớn tiếng hò hét, một tay cầm thuẫn lớn 60 cân, một tay cầm Trác Ngọc, đi tới một bước đạp văng một tên tướng địch trèo lên, thuẫn gạt ngang, hất thêm hai tên nữa đi.
- Lý Giác, dám đánh một trận với ta không?
Giọng Đổng Phi như sấm rền, át cả tiếng hò hét trên tường thành, thuận tay chém một đao, tướng địch phọt máu lên mặt y.
Giáp da đã rách toang, khe hở đầy vệt máu.
Đổng Phi như một người máu, lớn tiếng hò hét, tướng sĩ bên cạnh bị y kích động, người nào người nấy trở nên điên cuồng. Đồng Phi mỗi khi giết một tên tướng địch đều thách đấu Lý Giác, mỗi lần y rống lên, sĩ khí binh tốt Mi Huyện lại lớn thêm một phần, còn quân Lý Giác ngày càng sa sút.
Trác Ngọc đao lạnh như băng, thiết thuẫn nặng như núi.
Đến khi tên tướng địch thứ mười bị Đổng Phi dùng thiết thuẫn đập cho nát be bét, quân Lý Giác không còn lòng dạ nào công kích nữa, ùn ùn rút lui.
Đứng nghiêm trên tường thành, một chân Đổng Phi dẫm lên ụ thành, hướng về phía trung quân Lý Giác rống lên:
- Đổng Tây Bình tại đây, Lý Giác dám đánh với ta một trận không?
Chớp mắt quân Lý Giác lặng ngắt như tờ.
Mặc dù không nhìn thấy vẻ Lý Giác lúc này, nhưng Đổng Phi có thể đoán được, sắc mặt hắn nhất định cực tệ:
- Tên giặc hèn nhát, chỉ biến bắn trộm thôi à? Ngay cả thù của vợ con cũng không dám báo sao?
Vô số ánh mắt tức thì chiếu vào, Lý Giác mặt trắng như giấy, những ánh mắt đó tựa như mang theo vẻ trào phúng, bất kể có phải đúng như vậy không, ít nhất Lý Giác cảm thấy như thế, ngồi trên mình ngựa cảm giác dưới mông như có gai đâm.
- Lý Trí Nhiên, có chút gan đó mà dám ra mặt với đời à? Về nhà rúc vào lòng vu nữ của ngươi mà bú tí đi.
- Tên giặc hèn nhát, tên giặc hèn nhát.
Trên tường thành Mi Huyện, vang lên tiếng hô như sóng gầm, tựa hồ lúc này tất cả mọi người đều đang cười nhạo Lý Giác.
Trận này đánh không nổi nữa rồi, Lý Giác có cảm giác như sắp xụp đổ:
- Thu binh, ngày sau quyết chiến.
Sáu chữ gần như phát ra từ kẽ răng của hắn.
Người xung quanh nhìn hắn, đều có chút nhàm, câu này đã nói lần thứ mấy rồi. Hình như mấy ngày trước cũng nói thế, ngày sau quyết chiến, ngày sau quyết chiến ... Mẹ nó, lần nào quyết chiến cũng như con rùa rúc đầu trong mai.
Lý Giác sao không biết chỗ tai hại trong đó.
Nhưng có cách nào đây? Chẳng lẽ chạy ra đánh nhau một trận với Đổng Phi à?
Theo hắn biết từ khi Đổng Phi xuất đạo tới nay, chỉ có y giết người ta, chưa có ai thực sự đánh bại y cả, mình đánh với y, chẳng phải nạp mạng à? Nhưng lời của Đổng Phi quá chướng tai rồi, giết cả nhà hắn chưa nói, còn mang chuyện này ra hò hét không ngừng.
Đúng, ta muốn báo thù, nhưng ta không thể chết vô ích.
Đây là thời đại yêu cầu võ dũng, thân là một võ tướng, tôn nghiêm bảo vệ trên chiến trường, từ chối khiêu chiến của đối phương, đúng là xỉ nhục. Huống hồ giữa Lý Giác và Đồng Phi còn có thù hận khắc cốt ghi lòng.
Nhìn quân Lý Giác cúp đuôi bỏ chạy, Đổng Phi thở phào.
Cổ họng như có lửa đốt, sắp bốc khói đến nơi, chẳng trách được, cả ngày hò hét, không phải là dễ dàng. Trần Mẫn ở bên cạnh nhanh nhẹn mang túi nước tới bên cạnh Đổng Phi.
Đổng Phi bỏ binh khí xuống, cầm túi nước tu ừng ực, làm một hơi hết nửa túi, cảm giác cổ họng đỡ hơn nhiều, cười ha hả:
- Lý Giác là con rùa đen, rúc đầu vào mai đánh một phát rắm cũng không dám. Lão tử mấy nghìn người đánh mấy vạn người của hắn, vậy mà hắn không làm gì được, đúng là cái đồ phế thải.
Lời này của y là nói cho sĩ tốt trên thành nghe.
Những sĩ tốt này đều là quân Mi Huyện, Đổng Phi áp Cự ma sĩ không dùng, thủ thành lấy sĩ tốt làm chủ.
Có lẽ có người hỏi, hàng binh sao chịu nghe mệnh của Đổng Phi như thế?
Nhân mã của Lý Quách, đặc biệt là quân Lý Giác chỉ huy, lấy quân Tây Lương của Đổng Trác năm xưa làm chủ, mặc dù Đổng Trác đã chết được năm năm, nhưng nói cho cùng những người này đều từng là bộ hạ của Đổng Trác.
Mà năm xưa nếu như chẳng phải Ngưu Phụ bị ám sát, với Uy Vọng của Đổng Phi trong quân Tây Lương, Lý Quách không thể sống tới bây giờ. Vả lại chế độ binh lính thời Hán không có giáo dục tư tưởng như đời sau, ai trả lương nghe người đó, ai nắm đấm to theo người đó, làm gì có quân nhân thuần túy.
Đổng Phi tịch thu gia sản nhà Lý Giác, đem một phần ba ra chia, cái này thực tế hơn bất kỳ lời cổ vũ nào. Thêm vào Đổng Phi thể hiện ra sự trầm ổn và võ dung, sức sát thương đáng sợ của Cự ma sĩ, đủ những hàng binh này nghe lệnh.
Lý Giác là ai, chủ soái của bọn ta là Võ Công hầu.
Nghe Đổng Phi nói, đám binh phi cười rộ cả lên.
Đổng Phi chỉ quân doanh của Lý Giác, lớn tiếng nói:
- Các con, có sợ con rùa kia không?
- Một đám rùa mà thôi, có tới mười vạn chúng tôi cũng không sợ.
- Con rùa, con rùa.
Đổng Phi chửi một câu, lập tức lan truyền trong quân.
Binh sĩ trên tường thành bất kể là có bị thương hay không đều hướng về phía quân doanh Lý Giác mà chửi.
Binh mạnh mạnh một người, tướng mạnh mạnh cả quân.