Mục lục
Ác Hán
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xương Ấp là một huyện nhỏ ở bên cạnh Tế Thuỷ, nằm ở ngay nơi giao nhau giữa Duyệt Châu cùng Thanh Châu, nhân khẩu khoảng chừng một vạn người. Đừng có có xem thường thị trấn nho nhỏ này, huyện nhỏ này có địa hình chiến lược phi thường trọng yếu. Hướng Đông Nam hướng về Sơn Dương của Thanh Châu quận; hướng Tây bắc giáp với trọng địa Duyên châu của Đông quận, bởi vì phía đông bắc đi thông qua Sơn Dương hơn nữa đường phía đông thì hội tụ tại Xương Ấp. Hướng Tây đi tới Hoàng Hà, còn hướng phía đông đi tới Thái Sơn. Chuẩn xác mà nói Xương Ấp là một hutỵen có tính chiến lược rất lớn. Bất quá từ Quang Võ Đế tới nay, chiến lược vùng Xương Ấp tác dụng ngày càng nhỏ, dần dần bị quên lãng, mà Xương Ấp lại nằm trong Ty Thuỷ cùng với Tuy Thuỷ, cho nên đất đai cực kỳ màu mỡ, thích hợp trồng trọt, nhân khẩu cũng từ đó mà tăng lên. Bất quá hoạn quan cầm quyền, các đảng phái trong triều tranh đấu liên tục, hơn nữa mấy năm nay liên tục gặp thiên tai, mất mùa liên tục, thuế má ngày càng tăng, dân số cũng chết mòn, dần dần giảm đi.

Nơi này có một đàn tràng trọng yếu của Thái bình đạo, căn cứ theo tin tức của Đường Chu, nơi đây đóng ít nhất có tám trăm tinh nhuệ Hoàng cân lực sĩ, là dùng cho Thanh Châu sử dụng để khởi sự, toàn bộ giáo đồ ở Xương ấp có khoảng sáu ngàn người, hơn nữa lại thừa hưởng sự mãnh mẽ của dân phong , cho nên rất khó đối phó.Người đứng đầu Xương ấp chính là một trong bát đại đệ tử của Trương Giác, Thiên Lôi, có người nói hắn sử dụng một thanh Đại thiết mâu nặng bốn mươi cân, có vạn phu chi dũng, người này trong bát đại đệ tử được xưng là vũ dũng đệ nhất, giết người cũng đệ nhất.

Đổng Phi nghe xong tư liệu của người này, trong miệng không khỏi nở nụ cười. Không đợi cho hắn mở miệng, Điển Vi tranh gaình gầm rú lên, “Đường Chu, ngươi chớ khen uy phong người khác mà diệt đi nhuệ khí nhà mình…..Chủ công, Điển Vi bất tài, không cần binh mã, một người một ngựa đi lấy thủ cấp Thiên Lôi về dâng chủ công.”

“Điển đại ca, đừng có gấp!”

Đổng Phi cười nói: “Đường Chu nói như thế cũng chính là muốn chúng ta tuyển Xương ấp làm cho sự chú ý của Thái bình đạo về đây.”

Trầm tư một lát, hắn nói tiếp: “Thiên Lôi nhất định không phải đối thủ của Điển đại ca, ta chỉ lo lắng chính là tám trăm hoàng cân lực sĩ.”

Hoàng Thiệu cười lạnh nói: “Chủ công, Thiên Lôi là hạng người vũ dũng vô mưu, không đáng nhắc đến. Tám trăm hoàng cân lực sĩ, Thiệu có một kế có thể làm cho hoàng cân lực sĩ phi hôi yến diệt, nhưng kế này muốn thành thì cần phải có sự giúp đỡ của chủ công cùng với Điển đại ca.”

“A, chỉ giáo cho.”

Hoàng Thiệu từ trong lồng ngực lấy ra một tấm bản đồ da trâu, đây chính là bản đồ của Lưu Vọng tặng cho Đổng Phi, không nghĩ tới liền có cơ hội sử dụng.

“Chỉ cần như vậy, như vậy……”

Đường Chu kêu lên một tiếng: “Ta biết chỗ này, nếu có thể thành công, vậy thì tám trăm hoàng cân lực sĩ mơ tưởng sống sót!”

Ngày tiếp theo, hai người Điển Vi cùng với Đổng Phi dẫn theo mười gã Cự ma nhi xông thẳng vào Thái bình đạo tràng ở Xương Ấp. Ở phía trước đạo tràng Thái bình đạo có rất nhiều giáo đồ hình dáng tiều tuỵ, còn có rất nhiều người tụ tập phía trong đạo tràng.

Phía xa, có giáo đồ Thái bình đạo nhìn thấy có hơn mười ngựa cưỡi chạy nhanh đến, chạy nhanh đến mức không thể thấy kỹ sĩ nằm trên lưng ngựa, càng không nói đến nhìn thấy tướng mạo.

“Người đâu….”

Gã thủ vệ thái bình giáo đồ vừa mới hô lên được hai chữ thì ngựa của đối phương đã vọt tới trước mặt hắn. một đạo hàn quang xẹt qua, sau đó lại vang lên thanh âm kiếm rời khỏi vỏ, hàn quang chính là từ kiếm ra khỏi vỏ mà lộ ra, sắc bén trảm mã kiếm chém rụng đầu của gã thủ vệ nọ, gã thủ vệ trước khi chết còn nghi hoặc: Người này sao có thể ở trên lưng ngựa đứng thẳng lên?

Tượng long xông vào trong đạo tràng, trên tay Đổng Phi cầm lấy một thanh trảm mã kiếm nặng hai mươi cân, kiếm theo chiêu trường hận chuỳ, kiếm đi đến đâu thì thân thể thái bình giáo đồ cùng máu tươi không ngừng phun tung toé, phía dưới đất không ngừng nhìn thấy chân, tay bị chặt đứt, một sô đầu lâu bị chém rụng bay loạn cả lên, những thi thể không có thủ cấp toả ra một cỗ huyết tanh.

Đổng Phi đi trước, Điển Vi cùng với mười gã Cự ma sĩ hợp thành một cái trận pháp truỳ hình.

Truỳ hình chính là dựa vào cơ sở của Tạc thấu mà biến hoá, đối với đám người Điển Vi cùng Cự ma sĩ không trải qua huấn luyện mà nói, thì cực kỳ phù hợp, mười hai người trùng sát qua, giống như làn sóng dâng lên, nơi đi qua toàn là tử thi, cùng với tiếng gào thét vang vọng cả đất trời.

Thái bình đạo căn bản là không nghĩ tới có người dám tập kích đàn tràng, hơn nữa Hoàng cân lực sĩ cùng với Thiên Lôi không có ở chỗ này, cho nên những người ở đây hầu như là bình thường tín đồ tay không tấc sắt. Tuy có hơn mười gã thủ vệ nhưng lại không ngăn được đám người Đổng Phi chém giết, có người thông minh, vừa nhìn thấy tình huống không ổn liền lập tức chạy đi bẩm báo. Mấy nghìn tín đồ bị mười mấy người đuổi giết, chạy loạn thành một đoàn.

Trong tay Đổng Phi cầm một ngọn đuốc bằng dầu tùng, lớn tiếng quát: “Điển Vi, đem tế đàn huỷ đi cho ta!”

Tế Đàn của đàn tràng được dùng gỗ tốt làm thành, Điển Vi liền đáp ứng, phóng ngựa tiến lên, hai tay vũ lộng song kích nặng hơn tám mươi cân, hung ác chém mạnh lên cây cột chống đỡ Tế đàn, một lần, hai lần, ba lần….Một cây cột chống to bằng một người ôm đã bị Điển Vi chặt đứt, hắn giục ngựa chạy qua xung quanh Tế Đàn một vòng, tổng cộng mười hai cây cột đều bị chém đứt, cây cột trung gian không thể chống đỡ được sức nặng của Tế Đàn, một tiếng oanh long vang lên, tế Đàn ngã sầm xuống, biến thành một mảnh phế tích.

Đổng Phi đem cây đuốc trong tay ném vào Tế Đàn, mười mấy gã Cự ma sĩ đều ném mạnh cây đuốc trong tay. Chỉ một lát sau, Tế Đàn hừng hực liệt diễm.

Đổng Phi huýt lên một tiếng, mười hai người cưỡi ngựa giết ra một cái đường máu, hướng về phương xa mà chạy tới.

Trong đàn tràng, Hoả diễm hừng hực cháy, hơn hai trăm thi thể cũng bị hoả diễm thôn phệ, trên không trung toát ra một mùi xác người bị đốt, thật lâu cũng không tiêu tán đi, các tín đồ đầu tiên là sợ hãi, sau đó là kích động.

Sau khi đám người Đổng Phi đi xa, hơn mấy nghìn tín đồ trải qua sự sợ hãi, thay thế chính là một loại phẫn nộ. Có người cả gan dám ở đàn tràng nháo sự? Nếu Đại hiền lương sư biết, chắc chắn rất tức giận, hắn nhất định sẽ điều khiển thiên binh thiên tướng đi giết tên yêu quái kia. Không sai, đúng là yêu quái….Hai người đi đầu thì so với yêu quái không sai biệt lắm!

Thiên Lôi dang ở trong thành Xương ấp uống rượu thì nghe được tin tức. Gã Thiên Lôi này người cũng như tên, trời sinh có tính tình hoả bạo, nghe được đàn tràng bị huỷ, nhất thời giận tím mặt, một cước đạp lật cả bản rượu, đứng lên kêu oa oa, hắn tóm lấy cổ áo của người báo tin, rít gào nói: “Là ai dám đến nháo sự?”

“Hai gã sửu quỷ, còn dẫn theo mười người!”

A, Sao nghe như thế nào quen tai? Đúng rồi, mấy ngày trước đại sư huynh phái người truyền tin, nhờ hắn tìm hộ một số người. Đi đầu không phải là hai gã sửu quỷ sao? Trong đó có một người hình như là Điển Vi….Đúng, chính là Điển Vi! Nhân số cũng không sai, mười hai người…..Tựa hồ tiểu sư đệ Trương Nhượng Bát đang tìm những người này. Đối với sư huynh Lý Đại Mục, Thiên Lôi kính trọng có thừa, có thể nói ngoại trừ cha mẹ cùng với lão sư của hắn thì người mà Thiên lôi kính trọng nhất chính là Lý Đại Mục. Hắn không nói hai lời, từ người hầu đoạt lấy thiết mâu, lao ra tửu lâu, hắn nhanh chóng phi thân lên ngựa, lớn tiếng quát, “ Lập tức triệu tập Hoàng cân lực sĩ theo ta đi giết yêu!”

Không sai, đại hiền lương sự tự nhận là đệ tử tiên nhân, vậy những người đệ tự của hắn ….Đi giết người, tất nhiên là giết yêu quái!

Hoàng cân lực sĩ quả nhiên đã trải qua huấn luyện, rất nhanh tụ tập phía ngoài thành Xương ấp…Hôm nay Xương ấp cơ bản chính là nhà của thái bình đạo, những gã…..Hoàng cân lực sĩ này bình thường lộ ra danh hiệu của quan binh, về phần quan viên lớn bé của Xương Ấp toàn bộ đã bị thái bình đạo nắm giữ, trở thành tín đồ của Trương Giác.

Thiên Lôi ở Xương Ấp có thể nói, một người một thiên địa. Cho nên ai có thể quản lý được hắn? Tám trăm Hoàng cân lực sĩ được triệu tập, Thiên Lôi nhanh chóng mang người chạy thẳng đến đàn tràng.

Nhưng tất cả đã chậm! Đàn tràng đại bị hoả diễm thôn phệ, vây xung quanh chính là tín đồ đang giận dữ, ánh mắt Thiên Lôi đỏ lên! Ân sư đem đàn tràng giao cho hắn, không nghĩ tới lại bị hoả thiêu, nếu như không bắt những người đó thì làm sao hướng lão sư giao phó? Như thế nào hướng tín đồ ăn nói.

Một kế này của Đổng Phi làm cho Thiên Lôi hướng về tuyệt lộ. Hỏi rõ ràng hướng của đám người Đổng Phi rút lui, Thiên Lôi lập tức mang người đuổi theo.

Khoảng chừng một nén nhang thời gian, ở phía trước phát hiện một đoàn người ngựa đang chậm rãi mà đi, phía trong đó còn nhìn thấy hai gã gia hoả phi thường xấu xí, vừa đi vừa cười. Nhân số, đặc thù cùng với mục tiêu của Thiên Lôi hoàn toàn trùng khớp.

“Chủ công, hình như truy binh đã đuổi tới!”

Đổng Phi quay đầu nhìn lại, giả vờ kinh ngạc hô lên : “Không tốt, thái bình yêu nhân đã đuổi tới, chạy mau!” Hắn vừa nói, vừa giục ngựa chạy nhanh, mà người khác cũng hoảng sợ, theo Đổng Phi bỏ chạy.

Đến lúc này, tín niệm của Thiên Lôi càng kiên định: Chỉ là một đám phế vật, đại sư huynh như thế nào lại không bắt được bọn chúng?

“Đuổi cho ta!”

Thiên Lôi quát lên một tiếng, thúc ngựa vọt đi. Tám trăm hoàng cân, kỵ binh cũng chỉ có hai trăm người, những người khác cũng chỉ nhanh chân mới có thể theo kịp đội ngũ. Bất quá hai chân làm sao so được với bốn chân! Dần dần bộ binh cùng với kỵ binh cự ly cách xa ngày càng lớn, sau khi Thiên Lôi dẫn kỵ binh chạy qua một khúc rẽ ở bờ sông thì bộ binh hoàn toàn mất đi sự liên hệ với chủ tướng.

Sau khi ngoặt qua khúc rẽ ở bờ sông thì có một rừng cây, trời rét đậm, ở những gốc cây chỉ trủi lủi những cành cây không có lá, sau khi ra khỏi rừng cây khoảng ba dặm thì địa hình đột nhiên phức tạp, một cái đường rãng rộng khoảng mười trượng ngăn cản phía trước.

Nơi này gọi là Đoạn đầu câu, tương truyền thời kỳ Hán vũ đế, nơi này chính là địa phương đưa tù phạm bị xử tử hình, có không ít người bị chặt đầu chỗ này. Nói nơi này là rãnh quả thực cũng không có sai, rãnh này không có cầu, nếu muốn đi qua thì chỉ có thể đi hơn mười trượng trong tuyết ở dưới rãnh đi qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK