Cố Triết dừng lại một chút, lại nói: “Hơn nữa cậu không phát hiện cô ấy vừa mới dùng chút thủ đoạn nhỏ sao?”
“Nếu Thư tiểu thư là loại người dịu dàng hào phóng, tự nhiên sẽ không để cho người khác nhận ra chuyện cô ấy bị đánh, nhưng cô ta lại cố ý để cho cậu nhìn thấy, còn để cho cậu giáo huấn Ôn tiểu thư.”
“Điều này không chỉ có thể mượn tay cậu trả thù Ôn tiểu thư, còn có thể làm cho ấn tượng của cậu đối với Ôn tiểu thư trở nên kém đi.”
Tôi đoán, cô ta tám phần là biết Ôn thiếu gia muốn tác hợp cho cậu cùng Ôn tiểu thư, lúc này mới cố ý dùng chút thủ đoạn phá hư đấy…”
Nếu đổi lại là bình thường, Cố Cảnh Thâm tất nhiên tin lời Cố Triết, nhưng hiện tại anh ta lại cảm thấy cho dù Thư Vãn dùng chút thủ đoạn nhỏ để cho mình phát hiện cô bị đánh, cũng là việc nên làm, nào có bị người vô duyên vô cớ chịu đánh còn không đánh trả, con người cũng không phải thánh mẫu.
Hơn nữa Thư Vãn căn bản cũng không có cố ý để cho anh ta nhìn thấy, rõ ràng chính là Ôn Lam xuống tay nặng, để cho trên mặt cô để lại dấu ngón tay.
Nếu không phải như thế chỉ sợ đến bản thân anh ta cũng không biết Thư Vãn ở toilet bị người ta đánh.
Cố Triết còn muốn nói gì đó, Cố Cảnh Thâm trực tiếp bảo anh ngậm miệng lại: “Lái xe đi, suốt ngày chỉ biết nói nhảm.”
Cố Triết:…
Tổng giám đốc nhà anh ta, lại nói anh ta suốt ngày chỉ biết nói nhảm!
Trong lòng lạnh ngắt, trở về nhất định phải mua hơn mười ly trà sữa để trấn an tâm hồn bị tổn thương này mới được.
Thư Vãn về đến nhà, mệt mỏi liền ngã xuống sô pha, ngẩn người nhìn trần nhà.
Thể lực của cô tiêu hao có chút nghiêm trọng, từ thân thể lan tràn tới trái tim, làm cho cô mệt mỏi nhắm mắt lại.
Cô ngay cả trang điểm cũng không tẩy, quần áo cũng không thay, cứ như vậy nằm trên sô pha rơi vào giấc mộng.
Lúc mơ màng, cô giống như nhìn thấy Quý Tư Hàn đi vào.
Sau khi hắn ôm cô vào trong ngực điên cuồng hôn môi.
Dưới sự tấn công mãnh liệt như thế, thân thể của cô cũng kìm lòng không được mà phối hợp theo…….
Một khắc tỉnh mộng kia, Thư Vãn cảm thấy rất hoang đường, cô lại có thể mơ loại mộng này.
Cô giơ tay lên, sờ sờ khuôn mặt đỏ bừng của mình, còn có đôi môi đỏ mọng ấm áp.
Nhất định là do ngày hôm qua không cẩn thận hôn vào mặt hắn, mới có thể mơ giấc mơ mất mặt này.
Theo hắn năm năm, mỗi lần đều là bị hắn điên cuồng chiếm hữu, đã thành thói quen.
Hiện tại đại khái là còn chưa thích ứng được, chờ thêm chút thời gian nữa hẳn sẽ tốt thôi.
Khi cô an ủi mình như vậy, Cố Cảnh Thâm bỗng nhiên gọi điện thoại đến.
Cô cầm điện thoại lên nghe: “Cố tổng, có gì phân phó không?”
Cố Cảnh Thâm nghe được giọng điệu giải quyết việc chung của cô, có chút không thoải mái.