Mục lục
Người Tình Của Lý Tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi bật điều hòa, Quý Tư Hàn nghiêng người đến gần Thư Vãn, những ngón tay mảnh khảnh của hắn chống vào cửa sổ xe phía sau cô.

Hàng mi dài và dày của hắn cụp xuống, nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn trước mặt, trong mắt hiện lên sự quyến luyến, nhớ nhung chưa từng thấy.

“Thư Vãn…” Hắn gọi tên cô bằng gần như tất cả sức lực của mình.

Thư Vãn định mở miệng phản bác, nhưng gáy của cô đã bị một tay của hắn giữ lấy.

Sau khi kéo cô vào lòng, hắn thì thầm vào tai cô: “Tôi… rất nhớ em.”



Nhớ nhung suốt ba năm, nhớ đến mức phát điên, nhớ đến không ngủ được, nhớ đến mức thần trí mơ màng, suy nghĩ đến uống thuốc sinh ra ảo giác…

Khó khăn lắm mới biết cô còn sống, cũng không dễ dàng gì mới tìm được cô, sao hắn có thể nỡ lòng dễ dàng để cô đi chứ.

Vẻ mặt bình tĩnh của Thư Vãn lộ ra một chút khó tin, sau đó cười lạnh.

Quý Tư Hàn sẽ nhớ cô ư? Đùa gì chứ, hắn không hề quan tâm đến cô, sao có thể nhớ cô chứ? Chẳng lẽ sau khi cô chết, không tìm được công cụ thay thế để phát tiết nên mới nhớ nhung cô.

Thư Vãn không tin, cô vùng vẫy, đẩy hắn ra, lạnh lùng nhìn hắn.

“Tôi không phải Thư Vãn, tôi tên Sơ Nghi, người Anh gốc Hoa, nếu không tin anh có thể đi điều tra.” Ánh mắt cô rất lạnh lùng, dưới đáy mắt là sự bình tĩnh, như thể đối với cô mà nói, hắn chỉ là một kẻ ngốc nhận lầm người mà thôi.

Khi Quý Tư Hàn nhìn thấy ánh mắt đó, trái tim hắn đập mạnh vô cớ, cơn đau dày đặc ập đến khắp cơ thể.



Ánh mắt trước đây cô nhìn hắn không thể miêu tả là nhiệt huyết, nồng cháy, nhưng tuyệt đối không phải là bình tĩnh như bây giờ, sự bình tĩnh này khiến hắn cảm thấy hoảng sợ.

Không khống chế được, hắn ôm lấy mặt cô, cúi đầu một cách kiêu ngạo: “Vãn Vãn, em có thể trách tôi, hận tôi đều được, nhưng…”

Hắn dừng một chút rồi nói tiếp, giọng nói run run: “Làm ơn, đừng giả vờ không quen tôi…”

Trước đây hắn luôn có thái độ trịnh thượng nào đã bao giờ phải khúm núm cầu xin với cô như vậy. Thư Vãn ngước mắt lên nhìn hắn…

Ba năm không gặp hắn đã gầy đi nhiều, quanh mắt còn có quầng thâm nhìn là biết không có giấc ngủ ngon. Mặc dù diện mạo không thay đổi mấy nhưng thần thái vô cùng mệt mỏi, sắc mặt cũng tái nhợt cứ như ba năm nay cuộc sống đau khổ vô cùng.

Nhưng dù thế thì có liên quan gì tới cô?

Cô của hiện tại đối với hắn ta đã chả còn chút hy vọng gì, chỉ muốn đẩy hắn ra thật xa, cách hắn thật xa…

Cô thu lại tầm nhìn, biểu cảm lạnh nhạt nói: “Thưa anh, chứng minh thư của tôi để trên xe, tôi sẽ lấy cho anh xem.”

Biểu cảm lạnh lùng, lời nói hời hợt làm cho Quý Tư Hàn cảm thấy bất an: “Thư Vãn…”

Thư Vãn lạnh giọng: “Anh nhận nhầm người rồi.”

Quý Tư Hàn lắc đầu, chắc nịch nói: “Khuôn mặt của em, giọng nói của em, anh mãi mãi sẽ không bao giờ quên.”

Thư Vãn thở dài một tiếng, cô biết Quý Tư Hàn từ trước tới giờ đã nhận định gì sẽ không thay đổi, cô cũng chả đi tranh luận với hắn nữa. Cô lấy điện thoại nhìn thời gian trên đó, đã sắp mười giờ rồi, nếu không đi Trì Nghiễn Châu chắc chắn sẽ đến gây sự với cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK