Đáy mắt anh ta toát ra cố sự chấp có chút dọa người……
Quý Lương Xuyên mới vừa đi vào phòng tổng giám đốc, liền thấy Quý Tư Hàn hai tay đút vào túi quần, đứng ở trước cửa sổ kính nhìn xuống dưới lầu.
Ánh chiều tà chiếu lên bóng lưng trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo kia, có loại cảm giác tịch mịch khó tả.
“Anh hai.”
Quý Lương Xuyên gọi một tiếng, Quý Tư Hàn không có phản ứng.
Anh ta đi tới nhìn theo tầm mắt của hắn nhìn xuống dưới lầu.
Vừa lúc nhìn thấy Cố Cảnh Thâm cẩn thận từng li từng tí, ôm Thư Vãn vào trong xe.
“Hai người này cũng quá xem thường chúng ta!”
Một người là người phụ nữ anh hai bao, một người là vị hôn phu của em gái anh ta.
Hai người họ ở cùng nhau thì không sao, nhưng họ dám âu yếm trên địa bàn của Quý thị!
“Em nói xem, cậu ta có thể cưới cô ấy hay không?”
Lúc Quý Lương Xuyên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, bỗng nhiên Quý Tư Hàn lại hỏi câu như vậy.
“Cái gì?”
Quý Lương Xuyên sửng sốt một lúc lâu, lúc này mới nhận ra anh hai hỏi Cố Cảnh Thâm có thể cưới Thư Vãn hay không.
“Làm sao có thể, xuất thân của Thư tiểu thư, Cố gia làm sao chấp nhận Cố Cảnh Thâm cưới cô ấy vào cửa!”
“Vậy sao?”
Quý Tư Hàn thản nhiên hỏi ngược lại một câu, đáy mắt tràn đầy không tin.
Anh ta và cô từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, họ là thanh mai trúc mã, lại còn là người yêu.
Chỉ vì Cố Cảnh Thâm mất trí nhớ nên bọn họ mới bỏ lỡ nhau năm năm. Hiện tại hai người đã gặp lại tất nhiên sẽ gương vỡ lại lành.
Trước kia khi hắn không biết hai người từng là người yêu của nhau, hắn còn dám xác định Cố Cảnh Thâm sẽ không vì Thư Vãn mà chống lại Cố gia.
Bây giờ lại cảm thấy, Cố Cảnh Thâm đã khôi phục trí nhớ, nhất định sẽ vì cô mà liều lĩnh, dù sao bọn họ đã từng yêu nhau như vậy.
“Anh hai, anh…… Làm sao vậy?”
Quý Lương Xuyên rất lo lắng khi nhận ra cảm xúc mất mát của anh hai mình.
Trong lòng anh hai, vẫn có chút thích Thư tiểu thư chứ?
Nếu không sao anh hai lại chú ý đến chuyện của Thư tiểu thư như vậy?
“Anh không sao.”
Quý Tư Hàn nhìn thấy chiếc Rolls Royce rời khỏi khuôn viên. Hắn từ từ thu hồi tầm mắt, xoay người nhìn về phía Quý Lương Xuyên.
“Tìm anh có chuyện gì?”