“Quý tiên sinh, ngài biết nơi này chỗ nào có cà phê không?”
Thư Vãn muốn Quý Lương Xuyên giúp cô một tay, nhưng thấy sắc mặt anh ta khó coi nên vội vàng sửa miệng, chỉ cần nói cho cô biết nơi nào có cà phê, lúc vào lại cô sẽ nghĩ cách sau.
Quý Lương Xuyên hơi nghiêng đầu, nhìn về phía sau cô: “Đó không phải là sao?”
Thư Vãn quay đầu lại, nhìn về phía bức tường màu trắng kia, hai mắt phát mộng.
Chẳng lẽ Quý Lương Xuyên và cô không giống nhau, cho nên những thứ hai người nhìn thấy cũng không giống nhau?
Quý Lương Xuyên nhìn cô như nhìn kẻ ngốc, sau đó bước lên vỗ cửa, cánh cửa kia liền tự động mở ra.
Sau đó anh ta chỉ vào hàng chữ cái tiếng Anh trên tường, giáo huấn Thư Vãn giống như giáo huấn học sinh tiểu học.
“Trên đó viết còn chưa đủ rõ sao? Chẳng lẽ Thư tiểu thư không biết tiếng Anh?”
Thư Vãn nén giận trả lời: “Biết.”
Vừa rồi cô quá sốt ruột, không chú ý tới chữ tiếng Anh trên đó, hơn nữa ai ngờ phòng trà nước lại ở phía sau một bức tường trắng.
Quý Lương Xuyên thấy sắc mặt cô đỏ lên, tâm tình không hiểu sao có chút sảng khoái, nhịn không được lại trào phúng một câu: “Thư tiểu thư, chỉ có vẻ ngoài không đủ đâu, học thức cũng rất quan trọng, bằng không cửa nhà Cố thị, cũng không phải dễ vào như vậy.”
Giọng điệu châm chọc trào phúng của anh ta giống Quý Tư Hàn, quả nhiên là hai anh em.
Thư Vãn không để ý tới Quý Lương Xuyên, cất bước đi vào phòng trà, lấy hạt cà phê bỏ vào trong máy xay.
Quý Lương Xuyên lúc này cũng không vội đi, dựa vào cửa, đánh giá dáng người của cô từ trên xuống dưới.
“Dáng người của Thư tiểu thư quả thật không tệ, khó trách Cố Cảnh Thâm để ý đến cô, nhưng so với em gái tôi cô vẫn kém một chút.”
Thư Vãn từng thấy ảnh chụp Quý Ngữ Băng trên mạng, quả thật di truyền gen tốt của Quý thị, cô tự nhận là không sánh bằng.
Nhưng lời này cô không thể nói ra miệng, dáng người có đẹp hay không thì thế nào, cuối cùng còn không phải là một nắm tro.
Sự im lặng của cô khiến Quý Lương Xuyên có chút không vui: “Sao cô không nói lời nào?”
Thư Vãn ngước mắt nhìn anh ta một cái: “Quý tiên sinh, cám ơn anh vừa nói cho tôi biết cửa phòng trà nước ở đâu.”
Quý Lương Xuyên nghẹn họng: “Vậy thôi à?”
Anh ta còn tưởng rằng bị mình nói móc như vậy cô nhất định sẽ rất xấu hổ, ai ngờ cô không để anh ta vào mắt.
“Vậy Quý tiên sinh muốn thế nào?”
Thư Vãn buông ly cà phê đã pha trong tay xuống, ánh mắt không chớp, nhìn chằm chằm Quý Lương Xuyên.