Cô nhìn về phía túi xách của mình, thuốc ở trong túi nhưng túi ở trên sô pha, cách giường có chút xa.
Cô đang định bò qua lấy thuốc thì cửa phòng mở ra. Là Cố Cảnh Thâm đi vào.
Căn phòng này lấy ánh sáng rất tốt, ánh mặt trời chiếu lên người Cố Cảnh Thâm tỏa ra ánh sáng vàng nhạt.
Thư Vãn nhìn thấy Cố Cảnh Thâm như vậy, giống như nhìn thấy Tống Tư Việt năm mười bảy tuổi.
Khi đó anh ta cũng đón ánh sáng đẩy cửa phòng cô, mang đến ấm áp cho cô.
“Cô tỉnh rồi?”
Cố Cảnh Thâm đi tới dùng ánh mắt nhu hòa, đặt trên người Thư Vãn.
“Ừ.”
Thư Vãn không được tự nhiên sau khi cô gật đầu, ngẩng lên nhìn anh ta.
“Đây là đâu?”
“Đây là biệt thự riêng của tôi ở thành phố A.”
Thì ra là biệt thự của Cố Cảnh Thâm…
Thư Vãn nghĩ về điều gì đó, lại liếc nhìn anh ta một cái.
“Vậy sao lúc trước anh không từ chối khách sạn Ninh thị sắp xếp?”
“Ninh tiểu thư kiên quyết muốn cô sắp xếp khách sạn cho tôi. Nếu tôi từ chối, cô ta hẳn sẽ trách cô tiếp đón tôi không tốt đúng không?”
Lời này ngược lại khiến Thư Vãn không thể nào tiếp tục chất vấn anh ta được nữa.
Cô trầm mặc, Cố Cảnh Thâm lại giải thích: “Ngày hôm qua sau khi tôi đưa cô về nhà. Lúc ấy, cô vẫn chưa tỉnh lại tôi lại không biết cô ở tòa nhà nào, cũng chỉ có thể đưa cô về nhà tôi trước.”
Thư Vãn hiểu ra, cô gật đầu nói: “Cám ơn.”
Nhìn cô khách sáo khiến Cố Cảnh Thâm có chút không thoải mái.
Thư Vãn không nhận ra sự khác thường của anh ta, cô ngước mắt hỏi: “Cố tổng, kết quả buổi đấu thầu thế nào?”
Chiều hôm qua cô không đến hiện trường nên không biết kết quả cuối cùng.
Cố Cảnh Thâm lạnh nhạt trả lời: “Cố thị trúng thầu rồi.”
Thư Vãn nghe được kết quả này có chút kinh ngạc.
Quý Tư Hàn sao lại không giao quyền khai thác cho Ninh thị?
Ninh đại tiểu thư không phải là ánh trăng sáng của hắn sao?
Cô không nghĩ ra nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ thản nhiên nói với Cố Cảnh Thâm một câu: “Chúc mừng.”
Cố Cảnh Thâm không thích bộ dáng khách sáo xa cách của cô. Anh ta định mở miệng nói gì đó rồi lại cảm thấy mình không có tư cách.