“Quý tổng, anh nói cho tôi nghỉ ngơi vài ngày sẽ đưa tôi trở về. Giờ tôi cũng không khá hơn nhiều, anh có thể để tôi đi không?”
Người đàn ông vẫn không để ý đến cô, chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn cô một cái, liền cất bước đi lên lầu hai.
Da mặt Thư Vãn rất mỏng, bị người ta ngó lơ như vậy. Cô cũng không dám lại gần hắn, nhưng cô cũng không thể cứ ở nhà hắn mãi được?
“Quý tổng……”
“Quý tiên sinh……”
Thư Vãn vẫn cố lấy dũng khí đuổi theo bước chân hắn.
Không ngờ hắn bỗng nhiên dừng bước, cô còn chưa kịp phanh lại liền đụng vào lưng hắn.
Cú va chạm lớn như vậy khiến cô suýt ngã cầu thang, may mà người đàn ông lanh tay lẹ mắt ôm eo cô.
Khoảng cách hai người rất gần, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt phản chiếu dung mạo lẫn nhau, có hơi có chút mập mờ……
Thư Vãn cúi đầu trước, nhỏ giọng nói “Cám ơn”, rồi đứng vững đẩy hắn ra.
Quý Tư Hàn lạnh nhạt liếc cô một cái, lạnh giọng hỏi: “Cô thương lượng với anh ta xong chưa?”
“Cái gì?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Thư Vãn một lần nữa ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt đều là khó hiểu.
Quý Tư Hàn nhìn về bóng dáng ngoài cửa sổ: “Anh ta có thể tìm được nơi này, không phải cô bảo anh ta tới đón cô sao?”
Thư Vãn theo tầm mắt của hắn, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng không thấy rõ lắm, đành phải nhấc bước, bước về phía trước vài bước.
Nhìn từ trên xuống dưới, có thể thu hết mọi thứ bên ngoài vào đáy mắt, lại mượn ánh sáng của đèn đường ngoài cửa sắt. Cuối cùng cô cũng thấy rõ người đàn ông kia là ai.
“Cố Cảnh Thâm……”
Làm sao anh ta tìm được nơi này?
“Người yêu cũ của cô tới đón cô, còn không mau rời đi?”
Giọng điệu châm chọc của Quý Tư Hàn kéo tầm mắt Thư Vãn về.
Cô nhìn về phía Quý Tư Hàn đã đi tới bên cạnh mình.
Hắn vừa tắm xong, trên người tản ra mùi thơm dễ chịu.
Tóc cũng ướt sũng, thoạt nhìn rất bình dị gần gũi.
Nhưng lời hắn nói ra, lại không dễ nghe như vậy.
Thư Vãn mím môi không trả lời, cô muốn rời đi.
Nhưng giờ phút này nếu đi ra khỏi biệt thự này, Quý Tư Hàn tất nhiên sẽ cho rằng cô và Cố Cảnh Thâm đã thương lượng trước.
“Sao không đi?”
Quý Tư Hàn cúi đầu, ánh mắt lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn khuôn mặt to bằng bàn tay của cô.
Thư Vãn từ trong mắt hắn nhìn ra lãnh ý, sợ hắn cho rằng mình ở lại đây không muốn đi, cũng vội vàng xoay người.