Cô hít một hơi thật sâu, sau khi làm dịu cảm giác bị đè nén lại thì nói với anh ta: ”Tư Việt, em thật sự không còn sức để nói chuyện nữa, em ngủ một lát được không?”
Cố Cảnh Thâm đau lòng gật đầu: ”Được, em ngủ đi, anh ở bên cạnh em, được không?”
Anh ta cẩn thận hỏi lại, dường như sợ cô sẽ đuổi anh ta đi.
Thư Vãn gật nhẹ đầu như trả lời rồi nhắm mắt lại.
Cố Cảnh Thâm ngồi bên giường bệnh, cơ thể không nhúc nhích, cứ như vậy nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô.
Sau khi cô hoàn toàn ngủ say, anh ta lấy điện thoại di động ra gọi cho Tô Ngôn.
Tô Ngôn đang ở trong phòng viện trưởng quấn lấy A Lan thấy anh ta gọi đến thì có chút ngẩn người.
Lần trước sau khi gửi tin nhắn giải thích cho Cố Cảnh Thâm nhưng anh ta không nhận được chút phản ứng nào, bây giờ Cố Cảnh Thâm lại chủ động gọi điện tìm anh ta khiến Tô Ngôn rất vui mừng.
Anh ta lập tức buông A Lan ra rồi nhanh chóng nhận điện thoại: ”Alo, lão Cố, có chuyện gì sao?”
Cố Cảnh Thâm trầm giọng nói: ”Anh có thể chữa bệnh suy tim không?”
Tô Ngôn nghe anh ta hỏi vậy thì biết anh ta hỏi cho ai: ”Có người hiến tim không?”
Cảm giác bất lực lại lần nữa xuất hiện, bàn tay vừa buông lỏng của Cố Cảnh Thâm lại nắm chặt: ”Không có…”
Tô Ngôn trầm tư một lát, sau đó nghiêm túc trả lời: ”Lão Cố, không có người hiến thì cho dù thần tiên cũng không cứu được, xin lỗi tôi không có cách.”
Cố Cảnh Thâm mệt mỏi trả lời ”không sao” rồi cúp điện thoại, ánh mắt sâu thẳm nhìn người đang dần mất đi sức sống trên giường…
Sam Sam đã sớm rót xong nước nhưng cô ấy cũng không vội về.
Cô dựa vào tường mà ngẩn người, điện thoại rung nhiều lần cũng không quan tâm.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng WeChat cô ấy mới lấy ra nhìn qua.
Là Giang Vũ nhắn tin, thấy cô không nhận điện thoại nên nhắn tin qua hỏi thăm.
Anh ta hỏi tối nay mấy giờ cô về và vì sao cô lại đến bệnh viện.
Nếu thực sự quan tâm đến cô thì anh ta sẽ hỏi vì sao cô đến bệnh viện trước chứ không phải lúc nào cô về.
Rõ ràng anh ta muốn làm chuyện gì đó với Giang Ly trong phòng cưới nhưng lại sợ cô về nên lúc này mới nhớ để hỏi thăm cô.
Sam Sam vô cùng chán ghét người đàn ông khiến người phụ nữ khác có thai như anh ta.
Nghĩ đến những chuyện có thể gặp phải, cô ấy cố nén cảm giác buồn nôn, trả lời tin nhắn: ”Tối nay ở kí túc, không về.”
Cô ấy gửi tin nhắn xong lại bỏ vào túi, ánh mắt hiện lên sự độc ác.
Ngày mai về cô ấy sẽ lắp camera để đôi nam nữ chó chết kia thân bại danh liệt!
Cô ấy mang nước đã rót xong vào phòng bệnh, thấy Cố Cảnh Thâm ngồi trước giường bệnh không nhúc nhích thì trầm mặt.
“Cố tổng, anh về đi, ở đây giao cho tôi là được.”