Người phụ nữ trên xe lăn vừa chơi đùa thắt lưng trong tay, vừa nở nụ cười giễu cợt nhìn A Lan.
“Nó đã rót bùa mê thuốc lú gì để cô trung thành như vậy, thậm chí còn dám giả mạo làm người phụ nữ của nó?”
“Lẽ nào cô không biết từ nhỏ đến lớn người mà nó quan tâm, đều sẽ bị tôi hủy hoại ư…”
Lúc bà ta nói câu cuối cùng giọng điệu rất nhẹ, giống như đang chơi một trò chơi để mọi người vỗ tay.
Đây là người phụ nữ đáng sợ nhất mà A Lan từng gặp trên đời này, không hề có sự dịu dàng của một người mẹ mà chỉ có sự tàn nhẫn.
Chỉ là Quý tổng thấy người bạn thân thuở nhỏ sống quá khó khăn mới sai người chăm sóc vài lần, vậy mà bà tại lại cho người hành hạ Thiển Thiển đến chết.
Đến khi họ biết được thì người đã chết, giống như Thư tiểu thư, nằm trong nhà vệ sinh người bê bết máu…
Điều khác nhau duy nhất là Thiển Thiển đã bị cưỡng hiếp trước khi chết, quần áo xộc xệch, khắp người không có một mảng da lành lặn…
Nhìn thấy dáng vẻ của Thiển Thiển trước khi chết, A Lan đã mơ thấy ác mộng suốt mấy tháng liền…
Cô ấy không hiểu tại sao một người mẹ có thể tàn nhẫn với con trai ruột của mình đến vậy?
Chỉ cần là thứ hắn quan tâm, cho dù là người hay vật thì bà ta đều sẽ điên cuồng dùng mọi thủ đoạn để phá hủy!
Khi cô ấy giả làm người phụ nữ của Quý tổng cũng rất sợ sẽ bị hành hạ đến chết giống như Thiển Thiển.
Nhưng A Lan vẫn lấy hết can đảm để làm điều đó, bởi vì loại người như cô ấy lẽ ra đã nên biến mất khỏi thế giới này khi Tô Ngôn sai người cưỡng hiếp mình.
Là Quý Tư Hàn đã chìa tay ra kéo A Lan lại, nói với cô ấy rằng có những mối thù đừng nên nóng vội, cứ từ từ rồi sẽ thành công.
Vì vậy A Lan mới có dũng khí để sống tiếp, dưới sự giúp đỡ của hắn cô ấy đã ra nước ngoài và học y thuật, sau đó trở về.
Hắn đã cho cô ấy sức mạnh tái sinh, đương nhiên phải trung thành làm việc cho hắn, chỉ là A Lan không ngờ…
Vốn là để bảo vệ Thư tiểu thư không để cho họ phát hiện ra sự tồn tại của cô, nhưng lại vì thế mà liên lụy đến A Lan.
A Lan cụp đôi mắt u ám xuống, kìm nén cảm giác áy náy không gì sánh được ở trong lòng, ngước mắt lên nhìn Quý Tư Hàn…
“Quý tổng, ra tay đi!”
Cùng lắm là mất cái mạng này, không có gì đáng sợ cả.
Quý Tư Hàn liếc mắt nhìn cô ấy, ánh mắt lãnh lẽo của hắn lại lần nữa chuyển đến trên người người phụ nữ.
“Cô ấy không phải là người phụ nữ mà tôi quan tâm, bà không thể uy hiếp được tôi.”
Nghe thấy lời này, ngón tay đang chơi đùa thắt lưng của người phụ nữ dừng lại, khi ngẩng đầu lên nhìn hắn, đột nhiên nhếch miệng cười.
Lúc bà ta cười, làn da bị cháy trên mặt giãn hết ra trông u ám lại xấu xí, giống như ác quỷ địa ngục.
“Một tấm chắn mà thôi, đương nhiên mày sẽ không quan tâm rồi…”