Bây giờ phải đi rồi, Triệu Du còn đạp cô một cước, cô đương nhiên sẽ không tốt tính như trước.
Triệu Du cứng họng, không ngờ Thư Vãn nhu thuận nhu nhược lại dám cắn trả mình.
Cô ta tức giận đến muốn trở mặt với Thư Vãn, lại bị Chu Chu ngăn lại.
“Chị Du, Vãn Vãn phải đi rồi, để chị ấy giao công việc cho chị trước đi.”
“Cô ta thích tìm ai giao thì tìm người đó giao, tôi không có nghĩa vụ tiếp nhận công việc của cô ta!”
Triệu Du hung hăng liếc Thư Vãn một cái, lắc hông, ngồi xuống bàn làm việc của mình.
Động tác di chuyển cái ghế vang lên, tựa hồ hành động khiếm nhã như vậy còn chưa đủ để cô ta trút giận, cô ta cầm lấy văn kiện dùng sức đập vào trên bàn.
Âm thanh “Bang bang” truyền đến, dọa Chu Chu nhảy dựng lên, cô che miệng nhỏ giọng nói với Thư Vãn: “Chị Hứa Hàm bảo cậu giao lại công việc cho cô ta, cũng nói với cô ta rồi, chính cô ta cũng đồng ý, lúc này lại nói không nhận, thật là…”
Thư Vãn không thèm để ý nói: “Tớ đi tìm Hứa Hàm đổi người là được rồi.”
Cô cầm lấy thẻ thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, đi về phía thang máy.”
Hứa Hàm là người phụ trách văn phòng tổng giám đốc, cũng là trợ lý đặc biệt của chủ tịch, bình thường đều làm việc ở tầng cao nhất, thỉnh thoảng có việc mới xuống một chuyến.
Tầng cao nhất của chủ tịch, chỉ có thang máy chuyên dụng này mới có thể đi vào, muốn đi thang máy chuyên dụng thì phải quẹt thẻ, bằng không không vào được.
Người của văn phòng tổng giám đốc các cô đều có thẻ, bởi vì chủ tịch hay Hứa Hàm có thể có việc gấp tìm các cô đến xử lý.
Thư Vãn cầm thẻ thang máy quẹt một cái, thang máy rất nhanh liền đi lên, theo ‘Đinh’ một tiếng, cửa mở ra.
Trong thang máy rộng rãi, có hai người đang sóng vai đứng đấy nhìn cô.
Khi Thư Vãn nhìn thấy bọn họ, cả người cứng đờ tại chỗ.
“Cô muốn đi tìm chủ tịch sao?”
Ninh Uyển mặc trang phục công sở xinh đẹp, thấy Thư Vãn chờ thang máy lại không vào, nghi hoặc hỏi một câu.
Thư Vãn phục hồi tinh thần lại, vội vàng lắc đầu, “Ngại quá, tôi còn quên cầm đồ, Ninh tổng lên trước đi.”
Cô nói xong, xoay người rời đi, ngay cả nhìn cũng không dám liếc mắt nhìn hai người một cái.
Ninh Uyển nhìn theo bóng lưng cô, nhịn không được nghiêng đầu nói với Quý Tư Hàn một câu: “Cô trợ lý này thật kỳ quái, chúng ta cũng không phải hồng thủy mãnh thú, sao lại sợ đến mức ngay cả thang máy cũng không dám đi.”
Quý Tư Hàn không trả lời, ánh mắt hắn lạnh nhạt, không thấy rõ bất kỳ cảm xúc nào, giống như không có hứng thú với mọi thứ xung quanh.
Ninh Uyển thấy thế, vươn bàn tay mảnh khảnh, kéo cánh tay anh, dịu dàng nói: “Tư Hàn, cám ơn anh tối hôm đó đưa em đi cấp cứu, mấy năm nay em ở nước ngoài, ăn không quen đồ ăn bên kia, bị viêm dạ dày, động một chút là phát tác, vất vả cho anh rồi.”