Ngay khi khóa xe được mở, Thư Vãn lập tức đẩy cửa xe bước xuống, đi về phía Trì Nghiễn Châu đang điên cuồng đập nát đầu xe.
Cô lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ hung hăng này của Trì Nghiễn Châu, không nhịn được mà nuốt nước miếng: “Được…được rồi…”
Trì Nghiễn Châu lạnh lùng nhìn cô một cái, mặc kệ cô, tiếp tục dùng gậy đánh bóng phang mạnh xuống.
Chiếc gậy giống như là đập lên người Thư Vãn, khiến cô sợ hãi, lui về phía sau một bước, chân không cẩn thận vấp phải cục đá.
Lúc suýt chút nữa thì ngã, một cánh tay thon dài từ phía sau, đỡ lấy eo cô một cách chuẩn xác, giúp cô đứng vững.
Cô quay đầu lại nhìn, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Quý Tư Hàn đang đặt trên người Trì Nghiễn Châu, trong lòng có chút run sợ.
Thân phận của Quý Tư Hàn, chỉ e là Trì Nghiễn Châu không thể đắc tội, cô liền giãy ra khỏi Quý Tư Hàn, to gan tiến tới túm lấy tay Trì Nghiễn Châu.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
“Chồng…chồng ơi, đừng đập nữa, chúng ta về thôi…”
Chồng?
Trì Nghiễn Châu thu cây gậy lại, bất mãn liếc cô một cái, dường như đang nói rằng, cô gọi bừa cái gì vậy.
Thư Vãn lúc này không để ý được nhiều như vậy, thuận thế ôm lấy cánh tay anh ta, nhón chân lên nói thầm vào tai anh ta: “Phối hợp chút đi.”
Trì Nghiễn Châu lại cực kỳ không phối hợp mà cằn nhằn: “Chuyện cô gây ra, cô tự đi mà giải quyết.”
Thư Vãn có chút gấp gáp, nhỏ giọng nói: “Anh ta mà dẫn tôi đi, thì cũng đồng nghĩa với việc mang đi trái tim của chị tôi đấy.”
Trì Nghiễn Châu:…..
Anh ta buông cây gậy trong tay, thỏa hiệp nói: “Đi thôi.”
Thư Vãn thấy anh ta đã phối hợp, nhanh chóng túm lấy cánh tay anh ta, quay người rời đi.
“Đứng lại!”
Một giọng nói lạnh như băng vang lên, khiến Trì Nghiễn Châu dừng bước.
Thư Vãn lôi tay anh ta, nói: “Kệ anh ta đi.”
Trì Nghiễn Châu lại không muốn đi, anh ta xoay người, lắc lắc cây gậy trong tay, hếch mặt lên nhìn Quý Tư Hàn.
“Anh ức hiếp vợ tôi, tôi còn chưa tìm anh tính sổ, anh lại còn không biết điều, anh nghĩ anh là ai vậy?”
Quý Tư Hàn hoàn toàn không coi Trì Nghiễn Châu ra gì, cất bước đi tới trước mặt Thư Vãn, vươn tay về phía cô: “Đi với anh.”
Thư Vãn còn chưa mở miệng từ chối, Trì Nghiễn Châu đột nhiên giữ lấy bả vai cô, ôm cô vào lòng, khiêu khích nói: “Dựa vào đâu?”
Quý Tư Hàn khi nhìn cô ôm cánh tay anh ta, anh ta lại khoác tay lên vai cô, hai người đứng sát cạnh nhau, bỗng chốc cáu gắt.
“Dựa vào việc tôi yêu cô ấy!”