• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

– Anh Nguyễn! Cảm ơn anh về bữa cơm nhé!

Sau khi dùng xong cơm tối, Linh cùng Ly ngỏ ý muốn về. Hữu Minh đưa bọn họ ra tận cửa nhà hàng.

– Hai người thật sự không cần tôi đưa về? – Hữu Minh nhìn hai người nói.

– Không cần đâu! Kí túc xá cũng gần chỗ này mà! – Ly cười đáp lời.

Tuy rằng cô thật muốn được đưa về vì chỗ này bắt xe cũng không phải dễ, vị trí quá đắc địa mà, nhưng cũng không thể nhờ người ta đưa về. Làm phiền nguyên cả một buổi chiều, giờ còn đưa về nữa thì thật sự là quá không ổn rồi.

– Trời tối rồi, hai người về cẩn thận! Không thì thế này đi, cho tôi mượn điện thoại.

– Để làm gì ạ? – Ly vừa lục túi, vừa hỏi nhưng cô tìm mãi cũng chẳng thấy nó đâu – Hình như em quên không mang điện thoại.

Vừa nói vừa ngẫm nghĩ, rõ ràng trước khi ra khỏi phòng cô đã đem điện thoại cho vào túi rồi mà, tại sao giờ lại không thấy nhỉ? Chưa già đã lú, thật là…

– Vậy thì của Linh đi! – Anh nói, sau đó đưa tay ra trước mặt Linh, bộ dạng chờ đợi.

Ánh mắt đượm ý cười không rõ. Nhìn qua rất khó để phát hiện cảm xúc thật của người này.

Linh bất đắc dĩ phải đưa điện thoại cho anh, chỉ thấy anh bấm bấm cái gì đó trên bàn phím như đang soạn thảo văn bản vậy.

– Đây là số điện thoại của tôi, nếu cần có thể gọi vào đây.

– Cảm ơn anh! – Ly vui mừng nói.

Tuy rằng có bất ngờ và kinh ngạc nhưng nhiều hơn cảm thấy họ thật may mắn. Rất ít người biết được số của anh vậy mà anh lại dễ dàng cho cô và Linh như vậy.

– Không có gì! – Hữu Minh đưa điện thoại trả lại Linh, trong lúc vô tình đầu ngón tay hai người chạm vào nhau.

Linh vội rụt tay như bị bỏng.

– Tiểu thư! – Lúc này phía sau họ một người phục vụ dáng bộ vội vã đi đến – Cô còn quên điện thoại này!

Trên tay người nọ cầm điện thoại màu trắng. Ốp ngoài có một bé hamster đang ôm một cốc trà sữa to đùng rồn rột uống, móc chìa khóa là hình hoa sen tinh xảo.

– Là của tôi! – Ly vội nói – Thật cảm ơn!

Haiz, điện thoại có cầm nhưng lại không nhớ, chắc để quên trên mặt bàn mà không cất lại túi. Đãng trí quá rồi!

Hữu Minh nói rằng xe ở đây khó bắt nên đã nhờ phục vụ gọi cho taxi chuyên dụng của nhà hàng. Nỗi lo không bắt được xe của Ly dễ dàng được giải quyết. Hai người chào anh ta sau đó lên xe trở về.

– Linh này, tao không ngờ là lần này lại dễ dàng lấy được cái USB như thế! Tao còn tưởng anh ta sẽ gây khó dễ hay ra điều kiện gì đó. Nói chung là không trả lại USB một cách dễ dàng như vậy!

Vừa mới lên xe không lâu Ly đã không nhịn được mà ríu rít nói chuyện. Trong lòng quá hưng phấn cần phải tìm cách nào đó giải tỏa.

– Lần này gặp anh ta, tao cảm thấy có gì đó không đúng. Anh ta hình như bớt lạnh lùng hơn, dễ tính hơn, vẻ mặt cũng không đáng sợ như lần đầu. – Cô quay sang nhìn con bạn thấy nó cúi đầu không đáp bèn nhíu mày nói – Linh này, suốt từ nãy tới giờ, mày có nghe tao nói gì không vậy?

Linh không đáp lời, tựa hồ như không nghe thấy Ly nói chuyện.

– Linh?

– A! Mày làm gì vậy? Hù tao à! – Cô giật mình, nhìn con bạn.

– Mày bị sao vậy? Suốt từ nãy tới giờ nghĩ gì vậy? Sao tao hỏi mà không nói chuyện?

– Nghĩ gì đâu, chẳng qua là hơi mệt chút. – Vừa nói vừa xoa xoa mi tâm, bộ dạng giống như thật sự mệt mỏi.

Bất quá trong lòng là đang chột dạ. Cô còn đang bận nhớ đến chuyện trong nhà hàng, nhất thời không biết nên xử lý chuyện này như thế nào càng không biết dùng vẻ mặt gì để đối diện. Bỗng dưng có một người chen vào cuộc sống cô, mặc kệ cô phản đối nhưng vẫn muốn đến gần cô. Nếu nói không mông lung, không hoang mang thì chẳng qua là lời nói dối.

– Có thật không? – Ly nhìn Linh chằm chằm tựa hồ như đang đánh giá xem lời nói này có bao nhiêu phần trăm là thật – Không đúng, vẻ mặt mày không đúng! Nói thật đi, có phải mày đang lo lắng cái gì đúng không? Suốt bữa cơm cũng không thấy mày nói mấy lời, bây giờ cũng như vậy.

– Không có chuyện gì đâu! – Linh cười lấp liếm.

Cô biểu hiện rõ vậy sao? Không đúng, con nhóc này có bao giờ biết đọc cảm xúc trên mặt người khác đâu? Nó chắc chắn là đang giả vờ để bắt chẹt cô mà thôi!

– Phải không? – Nó cười “nguy hiểm” – Mày mà không nói thì đừng trách tao ra tay độc ác.

Vừa nói xong thì Ly xông tới, năm ngón tay cù cù bên hông của Linh. Vừa cù vừa liên tục hăm dọa “có nói không” hay là “không nói thì đừng hòng ta dừng lại”.

– Ha ha! – Linh bị công ích bất ngờ, không kịp phản ứng nên bị Ly chọc cho một trận cười đến gập cả bụng.

Bác tài lái xe thấy hai người đùa nhau như thế, tuy ồn ào nhưng không trách. Cảm thấy có chút buồn cười mà thầm nghĩ: “Tuổi trẻ đúng thật là tốt!”

– Có nói không? Có nói không? – Thấy Linh vẫn không tỏ bộ dạng “đầu hàng”, Ly tiếp tục “truy vấn”, động tác trên tay không hề ngừng lại.

– Không có… Thật không có mà… – Linh cười đến muốn nội thương – Đừng cù nữa. Tao đau hết cả bụng rồi!

– Vẫn còn dám giấu? – Ly vẫn không tha.

Linh cười lắc đầu, một tay ôm bụng. Xem ra người ta nói cười đến vỡ bụng không phải là lời hăm dọa. Bụng cô đang đau đây này!

– Mày đúng thật là kín như bưng! Chuyện gì cũng dấu bạn. – Ly hậm hực buông Linh ra, xoay lưng về phía cô, vẻ mặt giận dỗi.

– Tớ nói thật. Làm gì có chuyện mà nói. – Linh lay lay cô bạn của mình.

Ly vẫn không đáp, tỏ vẻ “tao giận rồi”, “không nói là tao giận luôn”.

– Này! – Linh xoay gương mặt giận dỗi của cô bạn về phía mình – Sao lại không vui rồi?

– Mày không phải đứa bạn tốt, có chuyện gì cũng giấu tao.

– Thôi mà, giận làm gì! Vẫn còn giận à? Lát tao mời mày đi ăn kem nhé? Kem vị socola hay vị dừa truyền thống? Ngọt ngào mà không ngán. – Linh dụ dỗ nói.

– Không cần! – Tuy nói vậy nhưng Ly lại âm thầm nuốt nước bọt.

Socola hay dừa cô đều thích. Vị dâu cũng ngon, tuy rằng có hơi ngọt nhưng với tín đồ cuồng ngọt như cô thì chẳng có vấn đề gì hết. Nhắc tới lại thấy thèm, tuy rằng bụng no căng nhưng vẫn thèm thuồng như thường.

– Thế đi công viên chơi?

– Đi chơi với ăn kem! – Ly trầm mặc “làm giá” trong mấy phút sau đó mới nói.

– Mày làm như tao là đại gia không bằng ý! Được rồi, chủ nhật tuần này chúng ta cùng đi.

– Thật á? – Nghe vậy, Ly tươi cười hớn hở nói – Linh, mày là bạn tốt nhất của tao! Tao yêu mày. Yêu bằng này nè.

Vừa nói vừa khoa tay diễn tả tình yêu rộng lớn của mình.

– Thôi đi cô, không phải nịnh nọt. – Linh cười, đẩy con bạn đang ôm vai, bá cổ mình ra – Tao không muốn bác tài xế hiểu nhầm đâu đấy!

Cô chỉ vào bác tài xế đang lái xe ở trước. Bác tài cười tủm tỉm nhưng không đáp lời.

– Hì hì! – Ly gãi mũi cười với cô, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy vết trên cổ Linh – Linh, trên cổ mày sao lại có vết tím thế kia?

– Vết nào? – Linh giật mình sờ lên cổ.

– Đây này! – Ly chỉ vào cái vết tròn tròn ở cổ bên phải của Linh – Không phải tím, có hơi hồng. Nhìn lạ lắm!

Linh chột dạ, sờ vào vết trên cổ. Trong đầu nhanh chóng nhớ lại tình huống ban nãy. Chắc chắn là kết quả do anh ta làm ra. Nghĩ vậy, Linh thầm mắng ai đó trăm lần.

– Không sao đâu. Chắc lúc nãy va vào đâu đó thôi.

– Đâu có giống va vào. – Ly vừa nói vừa muốn kéo tay Linh ra nhìn – Nhìn chẳng khác gì dấu…

– Mình đã bảo không có gì mà. – Linh vội ngắt lời Linh, âm giọng có hơi cao, nghe như đang cáu giận.

– Linh… – Ly tủi thân nhìn cô, ánh mắt ai oán.

Cô chẳng qua muốn quan tâm bạn mình thôi mà. Sao lại cáu với cô?

– Ly, mình bảo không có gì rồi mà! Cậu đừng có lo. Về bôi thuốc là được! – Cô đành dịu giọng nói.

Đúng lúc này bác tài nói đã đến nơi. Hai người mở cửa xuống xe, lúc trả tiền mới biết nhà hàng của Hữu Minh liên kết với công ty họ nên hai người không phải trả nữa.

Linh cùng Ly tới công ty của Khánh Phong để đưa USB sau đó mới trở về kí túc xá. Cũng may hiện tại chuyến bay của anh Phong vẫn chưa về đến nơi nên hẳn vẫn chưa phát hiện USB không thấy.

– Linh này, chuyện hôm nay đừng nói cho anh hai tao biết nha!

– Biết rồi, chuyện này mày còn phải nhắc tao hay sao?

– Hihi. Nhưng công nhận… – Ly đang định nói gì đó thì thấy một bóng người đang ngồi trước bậc thềm phòng kí túc xá của trường.

Ly ngừng nói, nắm tay Linh sau đó ánh mắt ra hiệu nhìn về phía trước. Cả hai người nhất thời không biết nói gì, đứng lặng một lúc…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK