• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

– Anh Minh!

– Linh? Sao em không ở trong đấy mà ra đây làm gì? Ngoài trời lạnh lắm. – Hữu Minh quay lại thấy Linh đang chạy ra thì vội nói.

Lời nói tùy rằng trách móc nhưng nồng đậm sự quan tâm.

Trời hôm nay thự sự chuyển lạnh, nghe thời sự nói tối nay còn có gió mùa tràn về nên trời hiện tại có chút âm u, lành lạnh, nhiều gió.

– Đến tiễn anh!

– Không cần. – Anh nhíu mày đáp – Mau về phòng, trời lạnh.

– Anh ghen à? – Cô cười tủm tỉm hỏi anh, tay ôm lấy khuỷu tay anh.

– Không ghen! – Hữu Minh đáp lời, vẻ mặt có hơi chút thay đổi.

Bất quá trong lòng lại có suy tính khác.

– Thật không? – Linh dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh – Ồ! Chắc em nhầm. Vậy thôi, em chỉ ra chào tạm biệt anh. Bye bye anh nhé.

Sau đó giả bộ quay lưng định chạy vào.

Chỉ là chân vừa mới bước một bước thì đã cảm thấy một hồi choáng váng, cả người xoay một trăm tám mươi độ về đằng sau.

– Hữu Minh? Anh làm gì vậy? – Cô kinh ngạc nói.

Hữu Minh quay lại nhìn cô, ánh mắt hơi tức giận. Còn tưởng rằng người này vì quan tâm đến cảm xúc của anh nên mới đi theo ra ngoài lại không ngờ mượn cơ hội trêu chọc anh. Đúng thật là hổ không phát huy lại tưởng anh là mèo chắc.

Nghĩ vậy anh bèn cúi người đem cô bế lên, băng băng bước đi.

– A! Hữu Minh, anh làm gì vậy? Mau bỏ em xuống. Bỏ em xuống. – Linh vỗ vỗ tay lên vai anh, nhẹ hộ.

Phía xung quanh nhiều người nhìn đến, Linh bị ánh mắt tò mò của mọi người làm cho ngượng chín mắt. Muốn vùng vậy đi xuống nhưng sức anh sao mà khỏe, cô làm thế nào cũng không xuống được.

Bước chân Hữu Minh đi thong thả, hữu lực, so với bình thường dù rằng phải bế một người gần năm mươi cân như Linh vẫn thực nhanh.

Linh vùng vẫy hết cách chỉ đành lôi kéo vạt áo khoác của người nọ chôn mặt vào trong. Phía bên trong Hữu Minh mặc một cái áo sơ mi mỏng, cách một lớp vải cảm thụ rất rõ ràng nhiệt độ trên người anh. Hữu Minh cũng rất rõ ràng hơi ấm từ cánh mũi của người nọ phả trên da thịt của anh. Tiếng tim nhảy bang bang trong lồng ngực. Bước chân vô thức thêm nhanh.

Chẳng mấy chốc đã đến nơi Hữu Minh để xe. Anh không thả Linh xuống mà vẫn giữ nguyên như vậy để mở cửa xe.

– Rầm! – Cửa xe nhẹ đóng lại.

– Loạt soạt! Loạt soạt! – Tiếng kéo rèm xe, trong xe vì thế hơi tối lại nhưng vì rèm mỏng nên ánh sáng vẫn lọt vào, nhìn nhau thực rõ.

Đặc biệt khi khoảng cách hai người lại gần như lúc này.

– Hữu Minh! – Linh gượng cười khẽ một tiếng.

Cả thân hình không tự chủ mà xê dịch ra một chút, lén lút đặt tay lên tay cầm để mở lại bi ai phát hiện cửa xe đã bị khóa.

Một chút hành động nhỏ đó của cô có thể qua nổi ánh mắt của Hữu Minh sao? Anh nhìn cô chăm chú, đôi mắt càng thêm sâu thẳm, hơi thở ấm nóng vẫn luôn quẩn quanh.

Thấy anh nhìn mình chằm chằm, Linh không tự chủ mà nuốt khan nước bọt. Người đàn ông này thực sự hẹp hòi, cô chỉ mới đùa với anh được một chút xíu thôi mà.

– Hữu Minh! – Dù trong lòng nghĩ vậy nhưng Linh cũng không dám bộc lộ ra ngoài, cô chỉ dám ngọt ngào cười với anh để anh bớt giận, cô chưa bao giờ thấy anh khủng bố đến như vậy.

– Biết sợ rồi sao? – Anh mỉm cười nguy hiểm, dần dần tiến lại phía cô.

Khoang xe khá rộng nên việc di chuyển không hề có chút trở ngại. Động tác của anh thật chậm rãi, nhẹ nhàng nhưng mơ hồ lộ ra nguy hiểm.

Linh cảnh giác nhìn anh, trái tim trong lồng ngực đập bang bang rõ ràng. Cô cố gắng lui về phía sau, cuộn mình trên ghế. Nhưng đã lui hết ghế, đâu còn chỗ để đi nữa?

– Biết sợ mà còn trêu chọc anh? Không cho em chút giáo huấn, em sẽ không yên? – Câu cuối cùng Hữu Minh gằn tiếng nói, ánh mắt như giếng cổ sâu thẳm nhìn cô chăm chú khiến cô đến thở cũng không dám thở mạnh.

Khoảng cách giữa hai người dần ngắn lại. Hơi thở của hai người giao hòa với nhau. Tuy rằng khoang xe rộng nhưng vì Hữu Minh tiến đến gần nên thành ra có chút bức bách khó thở. Hai má Linh đỏ bừng, sắc đỏ lan xuống tận cổ. Hơi thở của người nọ từ khoang mũi đi vào phổi cô khiến lồng ngực nóng cháy như bị bỏng.

Ánh mắt Hữu Minh vẫn chăm chú nhìn Linh không rời. Chóp mũi hai người chạm nhau.

– Bộp! – Tay anh chống lên thành cửa phía sau lưng cô vang lên thanh âm thực nhỏ.

Động tác này của anh khiến Linh sợ hãi nhắm chặt mắt lại. Một lúc sau thấy yên tĩnh thì chỉ dám he hé ra nhìn. Lần này thật sự là không hay rồi, Hữu Minh có vẻ rất tức giận, mà cô lại là kẻ đã khơi mào nên mọi chuyện. Nghĩ vậy, cô chỉ đành hé môi nhỏ, khẽ cười dịu dàng, giọng đầy ngọt ngào nói:

– Hữu Minh! Là do em sai, em không nên trêu chọc anh như vậy.

– Chỉ vậy thôi sao? – Khóe môi người nhẹ khẽ nhếch lên thành độ cong nhẹ, có chút quỷ dị.

– Em hứa lần sau sẽ không trêu chọc anh như thế nữa! – Cô làm bộ thề thốt sau đó bày ra vẻ mặt đáng thương hề hề nhìn anh.

Chẳng khác gì bé mèo con nho nhỏ dễ thương ôm lấy chân chủ nhân, dùng ánh mắt đen tròn đáng thương cầu tha thứ.

Hữu Minh khẽ hít sâu một hơi, tuy rằng trong lòng ngứa ngáy nhưng bên ngoài vẫn luôn tỏ vẻ chấn định như cũ.

– Linh à! Em đừng có bày ra vẻ mặt ngây thơ đó với anh. – Anh cúi xuống, khẽ thì thầm vào tai cô.

Hơn nữa còn như vô tình phả hơi nóng vào lỗ tai nhạy cảm, hé miệng cắn nhẹ vành tai mềm mại của cô.

Linh chỉ cảm thấy cơ thể như có dòng điện chạy qua khiến cơ thể tê dại, mềm nhũn không chống đối nổi:

– Hữu Minh! – Cô sợ hãi nhỏ giọng kêu lên.

Một tay vốn đang chống trước lồng ngực anh vội thu về, ôm chặt bên tai vừa bị anh trêu chọc.

Hữu Minh càng thêm dán sát. Áo khoác được cởi ra từ trước. Cách hai lớp áo, Linh có thể cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng trên người anh. Mặt vì thế càng lúc mặt càng đỏ như nhỏ máu. Dưới cổ hồng một mảng.

Nhìn bộ dạng sợ hãi mà không dám làm gì của Linh, trong lòng Hữu Minh vô cùng vui vẻ. Chút khó chịu ban nãy được quét sạch. Nhìn sắc đỏ lan rộng trên cổ Linh, Hữu Minh men anh mắt nhìn theo. Hôm nay Linh mặc một cái áo len cô rộng, bình thường sẽ đeo khăn quàng cổ nhưng vừa này đi vội, không kịp lấy. Hiện tại trong mắt Hữu Minh chỉ thấy cô áo len kia đã trễ xuống quá xương quai xanh một đoạn dể lộ viền áo lót đen. Có lẽ do tư thế nên phần áo ngực hơi mở phía trên, từ góc độ Hữu Minh nhìn thấy rất rõ nửa ngực trên trắng như sữa đang phập phồng theo nhịp thở.

Linh đột nhiên cảm thấy trước ngực nóng bỏng. So với cảm giác nóng khi nãy giống như có một luồng khí nóng trực tiếp quét qua da thịt. Cô vội cúi xuống nhìn, sau đó sợ hãi kêu lên một tiếng lấy tay che ngực.

Đúng lúc này cằm nhỏ bị kéo lên khiến cô hơi ngửa cô về phía sau, trên môi có thứ ấm nóng chạm vào. Chẳng để cô kinh hãi, đầu lưỡi của anh đã luồn vào quen đường lùng sục khắp nơi. Mút lấy đầu lưỡi cô, mút lấy hương vị ngọt ngào của cô. Chậm rãi gãi nhẹ lên phần chân rằng mềm mai, liếm láp nơi khoang miệng ẩm ướt, mĩ vị.

Hơi thở của cả hai người dồn dập.

Từ khóe môi Linh trào ra một tia nước bọt lóng lánh ngay sao đó bị đầu lưỡi Hữu Minh liếm về. Anh say mê thưởng thức hương vi của cô trong nụ hôn sâu. Hôn một hồi khiến đầu óc Linh mụ mị chỉ biết để mặc anh tàn sát bừa bãi bên trong, vô lực phản kháng. Hai tay ôm ngực chẫm rãi men theo lồng ngực anh biến thành ôm lấy cổ anh.

– Mở miệng. – Hữu Minh hôn nhẹ khóe môi Linh, khẽ ra lệnh, thanh âm khàn khàn từ tính – Ngoan! Vươn lưỡi ra.

Linh máy móc làm theo anh. Đầu lưỡi phấn nộn run run chìa ra ngoài gặp không khí lạnh có hơi chút co lại nhưng ngay sau đó bị một thứ mềm mềm, ẩm ướt khác chạm vào thành ra dịu ngoan đứng yên. Hữu Minh hé miệng ngậm đầu lưỡi của cô vào miệng, dùng hai môi giữ nó lại sau đó dùng đầu lưỡi chính mình nhẹ nhàng đảo quanh, dẫn giắt cô đi sâu vào khoang miệng anh.

Tiếng nước bọt lép nhép vang vọng trong khoang xe nóng bỏng.

Hữu Minh trong lòng càng thêm nóng bỏng đến lợi hại. Đặc biệt khi cảm nhận cơ thể mềm nhẹ của cô dựa sát vào anh, đầu lưỡi ẩm ướt ở trong khoang miệng anh nghe theo dẫn giắt mà cùng anh dây dưa. Ban đầu anh chỉ muốn thưởng thức hương vị môi cô mà thôi nhưng lại thấy cô có vẻ không chống cự nên cũng không nghĩ nhiều mà trực tiếp chuyển thành tiến công dồn dập.

Anh dịu dàng hôn lên chóp mũi nhỏ xinh, đôi mắt nhiễm làn sương mờ ảo. Sau đó nhẹ nhàng đi xuống mơn trớn chiếc cổ mảnh khảnh. Hữu Minh thừa nhận bản thân mình lúc này thật sự có chút bỉ ổi vì đã lợi dụng sự ngây ngô của Linh mà dụ dỗ cô dây dưa cùng mình nhưng lúc này dục vọng nóng bỏng không cho anh suy nghĩ nhiều như vậy. Trong cơ thể như có một thanh âm kêu gào anh phải làm vậy. Đúng! Anh thật sự đang rất thèm khát hương vị kia. Con người anh đã không còn lý trí nữa.

Trong khi đó, Linh vẫn chưa biết mình đang gặp nguy hiểm. Cô chỉ cảm thấy thân thể như có luồng điện chạy qua. Tệ dại đến mức không còn chút sức lực nào cả. Đầu óc thành một mớ mơ hồ không rõ. Các tế bào trong cơ thể gần như căng ra, đón nhận nụ hôn như trút mưa của Hữu Minh.

Hữu Minh khẽ luồn tay vào trong áo Linh, đầu ngón tay nhẹ nhàng cử động khiến nút áo con bật ra. Cổ áo len bị anh kéo xuống quá nửa, để lộ bầu ngực trắng nõn cùng đầu nhũ hồng hào xinh đẹp.

Hữu Minh khẽ nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi cúi xuống hôn nhẹ đầu nụ. Cơ thể Linh như bị điện giật, run rẩy vô lực. Ngay sau đó bị thứ ấm nóng ngậm vào, nhẹ nhàng mút lấy.

– A! – Linh nhẹ rên lên một tiếng.

Kích thích này vừa ngứa lại có chút đau. Ý thức Linh thanh tỉnh phần nửa. Cô vội đẩy người phía trên mình ra, kéo lấy áo len ôm ngực.

Đôi mắt Linh tràn đầy sợ hãi nhìn anh. Anh và cô vừa mới làm gì? Trên ngực vẫn truyền đến cảm giác nóng ướt kì lạ như khi nãy. Đầu nụ cọ vào áo len càng thêm cương cứng đến kì lạ.

Bị cô đẩy một phát, Hữu Minh cũng dần hồi phục tâm trạng của mình. Trên người Hữu Minh áo sơ mi đã cởi ra, quần phía dưới cũng đã cởi khóa. Quần lót đen căng phồng một mảng, mơ hồ nhìn rõ kích thước vật nọ.

Hữu Minh nhìn Linh thì thấy ánh mắt cô đang nhìn mình. Trong đó có sợ hãi và sự kinh ngạc vô cùng rõ ràng. Tâm trí vì thế mà rất nhanh trở về.

– Anh xin lỗi! Là do anh mất kiềm chế, em đừng sợ, anh sẽ không như vậy. – Anh luống cuống xin lỗi.

Mép quần lót có lẽ vì động tác của anh cộng thêm thứ kia cương lên quá to lên nên “phựt” một tiếng, cự thú hung hăng nhảy ra, lồ lộ trước mặt Linh. Hơn nữa còn vì ánh nhìn của cô mà giật giật mấy cái như chào hỏi.

– A!

Âm thanh kinh hãi vang lên trong khoang xe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK