• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người kinh ngạc nhìn Linh. Nhất thời cảm thấy suy nghĩ của cô nhóc này có chút khó hiểu. Thông thường những người gặp chuyện này lần đầu sẽ có cảm xúc giống Ly nhưng người này lại có vẻ ngoài bình tĩnh đến khó hiểu. Tuy rằng họ cho rằng chuyện mời rượu này rất hiếm gặp phải tình huống đặc biệt nhưng không phải là tuyệt đối. Thái độ xử sự của Linh tuy vẫn còn chút trẻ con nhưng có thể nhìn ra đã dần trưởng thành. Chút khả năng nhỏ kia cô chắc chắn phải nhận ra nhưng tại sao lại dễ chấp nhận như vậy? Chẳng lẽ là vì tâm lý hiếu thắng của tuổi trẻ? Nghé con mới sinh không sợ cọp? Nếu vậy thì… cũng chẳng còn gì đặc biệt! Ban đầu còn có tý thưởng thức nhưng giờ chỉ cảm thấy bình thường hơn cả bình thường.

– Linh? – Khánh Ly có chút ngơ ngác nhìn Linh.

Một tay giữ lấy tay Linh, lo lắng không muốn cho cô đi.

– Yên tâm, chút chuyện này không ảnh hưởng gì tới tớ đâu. – Linh vỗ nhẹ mu bàn tay của Ly – Cậu biết bản lĩnh của tớ mà.

– Nhưng… – Vẻ mặt Ly tỏ rõ lo lắng.

Bình thường Ly là một cô nhóc tiểu thư nhà giàu tính cách có hơi màu hường nhưng từ nhỏ đã tiếp xúc với một số chuyện, không hiểu thấu đáo cũng phải hiểu da lông bên ngoài. Chuyện này ít nhiều từ thái độ của mọi người cô cũng nhận ra không mấy tốt đẹp, Linh lại là bạn thân của cô nên cô đương nhiên phải lo lắng.

Linh nhìn Ly bằng ánh mắt trấn an, khóe môi vẫn luôn cười nhẹ. Có một số chuyện tuy biết là khó những vẫn phải làm, không làm không được. Ánh mắt Linh nhìn thoáng qua mấy người còn lại sau đó xoay người đi lên.

Trên tay cầm ly rượu Mojito với hương rượu Rum cùng bạc hà và chanh tươi đượm vị tươi mát, Linh chậm rãi bước lên tầng ba. Hôm nay Linh mặc bộ váy liền màu xanh nước biển nhạt, vạt váy dài qua đầu gối để lộ phần bắp chân thon dài, trắng nõn, tinh mịn. Phần cánh tay áo khoét cầu ao kết hợp với áo cổ tròn phụ họa thêm xương quay xanh tinh tế, hút mắt người nhìn. Gương mặt thanh tú, đôi mắt như chứa vô số bụi sao trời cùng bờ môi hồng nhạt thoa nhẹ lớp son dưỡng. Tuy rằng không phải quyến rũ đến phong tình vạn chủng nhưng lại trẻ trung, tinh tế rất hợp độ tuổi.

Bước qua bậc cầu lên đến tầng ba, bóng lưng của người đàn ông kia rất nhanh lộ ra trước tầm mắt cô. Đó hẳn phải là một người vô cùng cao lớn, cứ nhìn bờ lưng dài rộng cùng cùng phần cánh tay sẽ rõ. Anh ta hơi nghiêng người về phía trước nên phần áo sơ mi vừa người nhất thời có chút bám sát vào da thịt, mơ hồ lộ rõ phần cơ bắp cùng xương sống lưng hơi sâu. Trên tay người nọ cầm một ly rượu màu gụ sáng, động tác trên tay khiến đá viên trong cốc liên tục va vào thành cốc vang lên những thanh âm thanh thúy.

Linh thu hồi tầm mắt, bước từng bước nhỏ đi tới. Phần gót giày gõ trên nền đá hoa cương tuy thực nhỏ nhưng lại phá lệ rõ ràng, dường như không bị ảnh hưởng bởi bầu không khí ồn áo phía dưới quán bar. Có lẽ là bởi nơi đây là tầng bar, chỉ có một căn phòng riêng biệt cùng một kệ trưng bày rượu dài mà thưa thớt nên không khí náo nhiệt phía dưới chẳng thể ảnh hưởng đến nơi đây. Trong trầm mặc suy nghĩ, Linh vô thức tiến gần tới chỗ người kia đang ngồi, khoảng cách giữa hai người chỉ tầm một mét. Cô có thể ngửi được mùi hương bạc hà cùng hương rượu thơm nồng đầy nho nhã khiến người ngửi thấy không nhịn được muốn say mê.

Nguyễn Hữu Minh đang thưởng thức hương vị của rượu Macallan 18 mới được chuyển đến. Rất tròn đầy, có vị ngọt cay hấp dẫn vị giác. Đương lúc cảm thụ vị cay nhẹ nhàng khi hậu vị thì đột nhiên cảm nhận được có tiếng bước chân người đi tới, có vẻ như là một nữ nhân. Anh khẽ nhíu mày, trong lòng thầm thấy không vui, hứng thú thưởng rượu cũng chẳng còn.

Cùng lúc này ở một cái bàn cách đó không xa nhưng khuất trong góc phòng bị một chậu cây kim tiền che khuất có hai anh chàng đang ngồi.

– Phong Thanh, tôi nhường anh ra đấy. Ban nãy khi tôi ra gặp, người phụ nữ đó kia thật ghê gớm. – Anh chàng mặc áo màu trắng nhấp ngụm rượu nói với người đối diện.

Mới vừa rồi có cô gái muốn lại gần làm quen với ông chủ của họ, anh ra ngăn cản thì bị cô nàng cho một cái bạt tai, hống hách nói là anh không đủ tư cách nói chuyện với cô ta. Anh thề mình chưa bao giờ gặp cái loại phụ nữ đanh đá như vậy. Tuy rằng anh rất muốn lịch thiệp với phụ nữ, đặc biệt là kiểu có nhan sắc nhưng muốn cũng không thể được. Bảo sao ông chủ lại nói nữ nhân rất phiền phức và khó chiều.

– Vậy sao? – Phong Thanh thản nhiên mỉm cười đáp, một bộ dạng không để tâm quá nhiều.

– Thái độ của anh là sao đấy? Ông chủ của chúng ta từ trước tới nay luôn chẳng thể hòa nhã với phụ nữ thì làm sao lại cho cô gái ấy tới gần được? Đừng có để đến lúc ông chủ không vui thì lại tìm tôi viện cớ. – Phong Vân nhíu mày nói, thấy bộ dạng nhàn nhã của tên kia thì thập phần không thoải mái.

Phong Thanh khẽ cười nhưng không đáp. Có một vài chuyện nên để tâm quan sát thật kỹ. Nữ nhân kia rõ ràng tiến vào phạm vi ba mét của ông chủ nhưng vẫn chưa thấy người nọ ra hiệu “lôi người đi”, thái độ này chẳng phải đã nói lên ông chủ thấy hứng thú hoặc là… đột nhiên có dụng ý tà ác nào đó?

– Xin lỗi vì đã làm phiền anh! – Linh nhẹ giọng nói, nếu tinh ý có thể nghe thấy thanh âm của cô hơi run nhẹ.

Cảm giác càng đến gần người này càng thấy nguy hiểm.

Hữu Minh hạ ly rượu trên tay xuống, bóng hình mờ mờ phản chiếu trên đó cũng chậm rãi biến mất. Anh hơi nghiêng người liếc mắt đánh giá người đến. Quả nhiên còn rất trẻ, xem ra chỉ dưới hai mươi. Đôi mắt xinh đẹp kia còn rất hút mắt người nhìn, đặc biệt đối với kiểu người như anh. Trong lòng thầm đưa ra chủ ý không mấy tốt đẹp.

Khi người kìa vừa quay lại thì Linh suýt nữa không giữ nổi vẻ mặt bình tĩnh vì kinh ngạc. Anh ta thật sự rất đẹp, vô cùng đẹp. Từ trước tới nay cô đã từng gặp rất nhiều mĩ nam. Có người mang vẻ đẹp baby, đáng yêu, có người thì trẫm tĩnh, nhu hoà, cũng có người hoạt bát, năng động nhưng cô chưa hề gặp một mĩ nam nào mang vẻ ngoài sắc nét như người đàn ông này. Ngũ quan tựa như được tạc khắc, không chỉ cân xứng hòa hợp mà còn mang tới cảm giác vô cùng ấn tượng. Đặc biệt là đôi mắt, cửa sổ tâm hồn, lại sâu thăm thẳm như vũ trụ tối đen, có thể nhấn chìm suy nghĩ của ai đó khi dám nhìn vào mắt anh. Anh ta đẹp như một vị thiên thần nhưng khí chất lại có phần hoãng dã như ác quỷ. Hai nét đẹp trái ngược đó cùng thể hiện trên người anh không những không phản nhau mà còn phụ trợ khiến anh ta càng trở nên cuốn hút hơn bất kì người đàn ông nào.

Cô chắc chắn là nếu Ly có ở đây thì cô ấy cũng sẽ không ngần ngại mà nhìn anh ta tới chảy nước miếng đâu.

Trong lúc cô nhìn anh thì anh cũng quan sát cô. Đó là một cô gái mang nét đẹp thanh tú, trầm tĩnh. Làn da trắng nõn, mềm mại như bạch ngọc. Đôi mắt xinh đẹp kia ẩn chưa vô số bụn sao trời, rất sáng, rất trong, giống như chưa bao giờ nhìn thấy những điều tà ác, bẩn thỉu. Đôi môi anh đào căng mọng không giống như được thoa son mà chỉ thoa một lớp dưỡng ẩm nhẹ nhàng. Trong lòng Hữu Minh thầm nghĩ cô bé chưa hiểu sự đợi này là nhà ai đang thả ra vậy? Không sợ bị kẻ tà ác giống như hắn nhòm ngó đến sao?

– Xin lỗi vì đã làm phiền anh, tôi có thể mời anh một ly rượu được chứ? – Thất thần hồi lâu, Linh mới chợt nhớ ra tình huống của mình lúc này.

Thật xấu hổ! Bị sắc đẹp làm mờ tâm trí.

– Cô tên gì? – Hữu Minh hơi ngả người ra sau, không lập tức trả lời câu hỏi của cô mà hỏi một câu chẳng ăn nhập.

– À! Tôi tên Linh. – Cô mỉm cười nhẹ đáp, ánh mắt cong lên thành hình lưỡi liềm, nhìn qua có chút đáng yêu, rất dễ gây hảo cảm với người đối diện.

– Linh sao? – Anh nói nhỏ trong miệng như đang thì thầm trong lòng, sau đó anh ngẩng lên nhìn cô, khẽ cười, nâng ly rượu lên – Được!

– Mời anh! – Linh chạm nhẹ ly rượu của mình vào ly của anh rồi nhấp môi, uống.

Trong khi đó, Hữu Minh vẫn nhìn cô mỉm cười. Ánh mắt sâu thẳm kia vẫn nhìn về phía cô chằm chằm giống như dã thú nhìn con mồi. Đợi cô uống xong ngụm rượu, anh với tay lấy cốc của cô.

– Như vậy là chưa đủ thành ý. Rượu còn chưa hết. – Anh nhìn nửa ly còn lại nói.

Linh kinh ngạc nhìn anh. Chẳng phải chỉ mời một ly sao? Đâu nhất thiết phải uống hết mới được?

– Để tôi giúp em uống nốt. – Không để cô nghĩ thêm, người nọ đột nhiên lên tiếng.

Khóe môi nâng lên thành nụ cười thực nhẹ. Không hiểu sao khi nhìn vào mắt anh lại cộng thêm nụ cười kia khiến tâm trí Linh nhất thời cảm thấy rùng mình không lý do.

Ngay trong khi Linh vẫn còn chưa rõ chuyện gì thì Hữu Minh đã nâng ly của cô uống hết chỗ rượu còn xót lại trong đó. Và khi cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã dùng tốc độ nhanh nhất, vòng tay qua eo nhỏ, kéo cô xuống rồi dùng môi phủ lên đôi môi hồng nhạt của cô. Hai người chạm môi nhất, bờ môi người nọ có chút lành lạnh khẽ cọ nhẹ lên môi cô.

– Anh… – Ngọc Linh kinh hãi thốt lên một tiếng.

Nhân cơ hội này nam nhân cũng hé miệng, đầu lưỡi Linh rất nhanh chạm đến dòng nước nhỏ đang chậm rãi len lỏi vào khoang miệng. Có vị ngọt cùng vị cay nhè nhẹ nơi đầu lưỡi lại thêm mùi bạc hà thơm mát. Đó đích thực là vị rượu mà Linh vừa mới uống xong. Cô giật mình trừng mắt nhìn anh ta. Sao người này lại làm vậy sao?

Đầu gối chạm nhẹ xuống nền sàn lạnh lẽo khiến cô ý thức được điều gì đang xảy ra. Cô rất muốn vùng dậy để cho anh ta một cái bạt tai nhưng cả thân hình của cô lại bị anh kẹp chặt ở giữa hai bên đùi, tay thì bị anh ta dễ dàng cầm chặt ở trước ngực. Cô không thể đẩy cũng không thể tránh khỏi anh ta được. Hơn nữa một tay của anh ta còn đang kìm gáy Linh lại, đừng nói là tránh, muốn nghiêng đầu cũng khó có thể!

Trong khi đó Hữu Minh vẫn rất thong thả làm việc của mình: giúp cô uống nốt chỗ rượu còn lại. Dù Linh đã cố gắng phản kháng nhưng vẫn không thể tránh khỏi việc phải uống hết từng giọt, từng giọt rượu mà anh ta đẩy sang. Hơn nữa, cô vì muốn đẩy rượu trong miệng ra, anh ta lại muốn đẩy vào trong, hai bên ngược nhau khiến nhiều khi cả hai lưỡi chạm vào. Cảm giác tê tê đầu lưỡi như điện giật truyền tới tận tim hai người. Rõ ràng là một ly rượu mát lạnh vị bạc hà vậy mà lại trở nên nóng bỏng như rượu nồng độ cao.

Đợi Linh đã uống hết rượu, Hữu Minh mới từ từ bỏ cô ra, để cô dựa nhẹ vào đùi mình. Được thả tự do, Linh vội vàng há miệng thở gấp không ngừng. Đại não thiếu oxi dường như trở nên đặc quánh không thể nghĩ gì khác ngoại trừ chỉ huy cơ thể cung cấp thêm oxy.

– Hương vị thật sự rất tuyệt! – Anh cúi xuống thì thầm nhỏ vào tai cô, tựa như vô ý phả hơi nóng vào gáy cô.

Linh rùng mình, vội vàng tránh khỏi anh ta, cố gắng đứng thẳng trên đôi chân vẫn còn run rẩy của mình. Vừa giận lại vừa thẹn, cô dùng hết lực, đấm về cái bản mặt mà cô từng cho là thiên thần – giờ là ác quỷ đối với cô. Anh mỉm cười, linh hoạt tránh né, ghế ngồi bị đẩy về phía sau vài bước.

– Giận rồi sao? – Anh nhìn cô, ánh mắt tràn đầy ý cười.

Đôi chân thon dài thong thả gác lên nhau. Bộ dạng chẳng khác gì tên lưu manh trêu chọc con gái nhà lành.

– Anh là đồ vô liêm sỉ. Tôi không thèm chấp một kẻ như anh. – Nói rồi, cô xoay người, bước đi thật nhanh, hệt như đang bị ác quỷ đuổi theo vậy.

– Linh! – Anh vẫn giữ nụ cười trên môi đối mặt với vẻ mặt tức giận của cô – Hãy nhớ tôi là Nguyễn Hữu Minh. Em có thể tới bar tìm tôi bất cứ lúc nào.

Và rất nhanh chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi.

Sau lưng truyền tới giọng nói trầm thấp khiến Linh rùng mình, bước chân càng trở nên nhanh hơn bao giờ hết. Cô thề là sẽ không bao giờ đến nơi quái quỷ này nữa, không bao giờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK