• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

***

GOD là một quán bar nổi tiếng trong thành phố, ở đây có thể nói là “sạch sẽ” (không có mại dâm, buôn bán ma tuý, thuốc lắc – kinh doanh bất hợp pháp hoặc đánh nhau) . Hơn nữa, ở đây có vô vàn các loại rượu khác nhau, từ loại rượu của hãng Absolut, Vodka cho đến Remy Martin, hay Martell, tất cả đều có, chỉ cần bạn có đủ tiền thì quán sẽ cung ứng cho bạn đầy đủ loại rượu mà bạn yêu cầu. GOD cũng là quán bar có tiếng nói trong khu vực, không một tên đầu gấu hay băng đảng nào dám gây sự ở đây. Nghe nói ông chủ ở đây là một nhân vật bí ẩn nhưng rất đáng gờm. Có khá nhiều câu chuyện xung quanh anh. Nhưng không một ai biết rõ về anh, kể cả khuôn mặt thực sự hay tuổi tác của anh. Nhiều người nói anh ta là một người đàn ông trung niên thân hình bụng bia, có kẻ nói mặt anh ta có vết chém và trên người xăm trổ cực kì đáng sợ. Tuy vậy lời đồn chỉ là lời đồn, chẳng ai chứng minh được điều gì cả. Bất quá năng lực cùng thế lực của người nọ là điều mà mọi người rõ như ban ngày và đều tự ngầm hiểu trong lòng.

– Thật tuyệt! – Tuy đến đây một lần nhưng Ngọc Linh vẫn không thể ngừng lại việc nhìn tới, nhìn lui dãy rượu đồ sộ của bar. Trong lòng hâm mộ không thôi.

Bộ sưu tập đáng giá bạc tỷ khiến lòng người ngây ngất cứ thế hiện hữu ngay trước mặt như phô bày tiền tài và quyền lực của chủ nhân nơi đây, đồng thời thách thức mọi kẻ dám đánh chủ ý lên chúng.

– Ngọc Linh! Sao mày cứ nhìn đến đống rượu đấy vậy? Có gì tốt? Chẳng bằng nhìn ngắm mấy anh giai đẹp! – Khánh Ly rất chi là khinh bỉ con bạn nhưng ánh mắt u mê nhìn mấy anh đẹp trai trong quán so với Linh lúc này chẳng có gì khác biệt.

Anh trai pha rượu trong quán bộ dạng chuyên nghiệp cực kì hấp dẫn ánh mắt nhìn. Thân hình cao lớn đậm chất đàn ông, động tác trên tay lại vô cùng chuẩn bartender. Rót rượu hay pha rượu đều hấp dẫn vô số ánh nhìn trong quán.

Ngọc Linh lườm cô. Ai mới là kẻ đáng bị khinh bỉ? Nhìn xem đứa nào sắp chảy cả nước miếng ra rồi?

– Lúc nào cũng ngắm? Mày còn chưa đã mắt à?

– Chưa! Tao không bao giờ ngắm đủ! Con gái chúng ta có quyền được ngắm mà! Tao chỉ ngừng ngắm trừ khi…

– Trừ khi sao Hoả đụng vào trái đất! – Đột nhiên phía sau hai người xuất hiện giọng nam trầm ấm.

– Anh hai – Khánh Ly quay lại phụng phịu nhìn anh hai mình, Khánh Phong.

– Ngọc Linh, em xem đấy! Suốt ngày chỉ trực làm nũng thôi! – Phong mỉm cười nhìn Linh.

Khánh Phong thuộc tuýp đàn ông hoà ái, dịu dàng, lịch thiệp. Anh sở hữu ngũ quan cân đối, khá ưa nhìn, cũng có thể nói là đẹp trai. Đôi mắt đen ánh lên những tia nắng ấm áp, môi hồng răng trắng rất hay cười. Nhìn vào anh, ai cũng bảo anh là người dễ tính, dễ gần gũi và hay quan tâm người khác.

– Anh hai! Anh là anh của em hay là người ngoài vậy? – Khánh Ly dậm chân giận dỗi, bộ dạng vô cùng đáng yêu.

Ngọc Linh phì cười nhìn con bạn, nó luôn là như thế, luôn khiến người ta cảm thấy vui vẻ, thoải mái khi ở bên cạnh. Ừm! Giống như hũ muối vậy. Rất chi là mặn!

Thấy Ngọc Linh cười, nét vui vẻ trên mặt Khánh Phong tựa hồ rõ ràng hơn, ánh mắt nhu hòa bất giác nhìn cô thật chăm chú. Khánh Ly đang muốn phản bác lại anh hai thì thấy anh mình đang thất thần, cô rất biết tức thời mà duy trì im lặng làm không khí trong suốt. Ngọc Linh đang mỉm cười, phát giác thấy ánh mắt anh Phong vẫn nhìn mình thì cô hơi đỏ mặt, lúng túng ho nhẹ.

– Anh hai ! Anh định để tụi em cứ như vậy mà đứng à? – Khánh ly lúc này mới lay lay tay anh mình, kịp thời làm dịu bầu không khí ngượng ngùng.

– Anh quên mất! Hai đứa lên tầng trước, anh đi gọi đồ – Anh mỉm cười nhìn hai người, tay chỉ cái bàn cách đó không xa.

– Vâng! Em biết rồi, anh lên nhanh nhé! – Ly cầm tay Ngọc Linh kéo đi.

– Được! – Anh nhìn theo hai cô nhóc lên tầng thì mới ra quầy lễ tân.

***

– Ly! – Ngọc Linh kéo tay lại Khánh Ly, nét mặt hơi chần chừ – Mình cứ vậy mà tham gia liệu có phiền không?

– Phiền gì chứ! – Ly cười tươi.

Anh cô còn mừng chẳng kịp nói chi là thấy phiền. Nhìn cái vẻ mặt anh cô khi nãy là biết, tươi cười đến mức thấy răng không thấy mắt đâu nữa.

Rõ ràng là thích mà lại chậm trễ không tán, thành ra bây giờ lại có chút bó hẹp. Nghĩ vậy trong lòng Ly có chút tiếc nuối không hề nhẹ.

– Ý mình hỏi là bạn bè anh ấy cơ!

– À! Sợ gì chứ! Cùng lắm nói là người yêu anh mình là được. – Lý nháy mắt có chút nghịch ngợm trêu đùa Linh.

– Bùi Khánh Ly! – Cô dừng chân, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ – Tao đi về đấy!

Không phải là cô khô khan không thích đùa nhưng lời nói đùa này không nên để người khác nghe được, nếu đến tai một số người lại không hay. Nghĩ đến người nào đó, trong lòng Linh lại có chút phiền lòng. Xem ra về sau ít tiếp xúc với anh Phong thì tốt hơn, lại còn phải nhắc nhở cô bạn thần kinh cùng mạch não khó dò của mình nữa.

– A! Tao đùa! Đùa ý mà! Bạn thân yêu, đừng có giận! Đừng có giận! – Ly vội vàng chân chó nịnh nọt, vuốt vuốt cô bạn đang muốn xù lông mao.

– Mày còn dám đùa nữa thử xem! – Linh hăm doạ nó. Tay còn nhân cơ hội nước đục thả câu bẹo má Ly.

Lòng thầm nghĩ quả nhiên là má bánh bao, mềm mại, đàn hồi. Xúc cảm truyền đến rất không tồi, muốn bẹo thêm mấy cái nữa.

– Không dám! Không dám! – Nó cười trừ.

Hai mắt ủy khuất, đáng thương nhìn cô. Tay phải nhẹ nhàng xoa xoa bên má hồng hồng.

– Khánh Ly! – Bỗng có tiếng gọi Ly.

– A! Chị Mai! – Nghe tiếng gọi Ly bèn quay sang nhìn, đợi đến khi thấy được người vừa gọi là ai thì bèn kéo Linh chạy tới một cái bàn cách đấy không xa.

Ngồi ở đó có khoảng năm người, hai nữ, ba nam. Mấy người thấy Ly đến đều vui vẻ ngẩng đầu lên nhìn, thái độ rất ôn hòa.

– Ừ! Ngồi xuống đây! Mà cô nhóc nào đây? Xinh thế! – Mai mỉm cười, khoé miệng nâng lên để lộ chiếc răng khểnh dễ thương.

– Là bạn của em, cô ấy là Ngọc Linh. – Ly giới thiệu.

– Chào mọi người. Em là Ngọc Linh, rất vui được làm quen với mọi người! – Linh cười tươi chào hỏi, vành tai có chút hơi hồng.

Có lẽ là lần đầu gặp mặt nên hầu hết mọi người đều đưa mắt nhìn sang chỗ Linh, trong âm thầm ngầm đánh giá cô gái nọ lại không ngừng nghĩ xem cô là con gái nhà nào. Gia đình nhà Ly ít nhiều có chút danh tiếng nên họ đều nghĩ rằng nếu hai người chơi với nhau thì hẳn cô cũng có thân phận tương đương. Chẳng qua nhìn thật lạ, nhất thời có hơi hoang mang!

– Khánh Ly, bạn em xinh như thế sao không giới thiệu cho tụi anh biết. – Anh chàng có mái tóc màu hạt dẻ, cười nói.

Điểm đặc biệt là anh có đôi mắt màu xanh nước biển nhạt nhưng ngũ quan là người Đông phương nên cô đoán anh là con lai.

– Anh Duy, em mà giới thiệu thì chị Hải giết em chết mất!

– Vậy thì cũng phải giới thiệu cho anh cùng anh Nam biết chứ! – Anh mặc chiếc áo màu trắng nói. Đối mắt hoa anh đào nhìn Linh đầy ý cười.

– Anh Trung, anh quen với bao cô rồi? Em mà giới thiệu nữa thì bộ sưu tập của anh lại nâng cấp à?

Anh chàng này sở hữu “bộ sưu tập” người đẹp diễn viên, người mẫu các loại, hệt như một quyển album vậy, cô nàng nào nổi tiếng chút cũng gần như có dính líu tới anh. Cơ bản gia thế anh ta thuộc hạng khủng, bản thân lại cực kì phong lưu nên người muốn bám chân anh ta cực kì nhiều, không hề hiếm. Con người Trung nổi tiếng đào hoa, người đẹp dựa dẫm vào hắn, hắn tất nhiên không từ chối. Vả lại chỉ một cái phẩy tay của hắn mọi việc cũng xong nên hắn không ngại tay ôm tay ấp. Phong lưu tuy là bản tính nhưng cũng phải có bản lĩnh dọn dẹp mọi chuyện.

– Ha ha! – Mọi người vì câu nói này mà phá lên cười.

– Có chuyện gì mà mọi người cười vui vậy? – Khánh Phong vừa quay lại, nói, anh lấy ghế ngồi cạnh Linh.

– Phong này! Cô em gái của cậu ngày càng nhanh mồm nhanh miệng hơn anh hai rồi. Chẳng bù cho cậu vậy. – Trung khoác tay lên vai Phong nói.

– Anh Trung! – Ly sắc mặt không vui nhìn người nọ nói, bản tính trẻ con bộc lộ rõ ràng.

Như vậy chẳng khác nào nói cô đanh đá cả. Không có đâu, cô “rất hiền”.

– Khánh Ly! – Phong lên tiếng nhẹ nhàng nhắc nhở.

Tuy rằng anh hiểu và cưng chiều cho bản tính mè nheo của cô em mình nhưng ở đây còn những người khác, không thể không quản.

– Anh Phong! – Ly lay lay cánh tay của anh – Anh Trung muốn làm quen với Linh kia! Anh không thấy lo sao? – Cô nói nhỏ câu cuối. Vẻ mặt vô cùng ủy khuất, thành công cáo trạng ai đó.

– Vậy sao? – Phong mỉm cười nhìn Trung. Nhưng nụ cười này khiến Trung chột dạ, cả người cứng nhắc.

Khỏi cần hỏi cũng biết cô nàng kia vừa tố cáo hắn không phải chuyện tốt lành gì. Tuy rằng từ lúc nãy đến giờ hắn cho rằng bản thân chẳng có làm gì sai nhưng tự dưng lại thấy có chút không yên. Lẽ nào bị dọa rồi? Trung sờ sờ mũi ngẫm nghĩ mọi chuyện từ nãy đến giờ lại nhìn đến ánh mắt của Phong lúc quay trở lại, trong đầu đột nhiên nghĩ đến hóa ra là như thế.

Trung vội vàng cười vô hại:

– Anh thì có ý đấy thật nhưng giờ không dám rồi!

– Ha ha! – Mọi người lại có dịp cười lớn.

Ai chẳng biết, nhìn qua Khánh Phong hiền lành thật đấy nhưng không phải là người dễ bị bắt nạt. Vì sao? Đơn giản là thế lực Bùi gia hiện nay đều có tầm ảnh hưởng trong thành phố lại cộng thêm mấy năm thương trường đã rèn luyện cho Phong vẻ ngoài rất lừa người. Rõ ràng cười đến vô hại nhưng lại ẩn dấu răng nanh sắc nhọn ngay phía sau nụ cười đó. Chỉ cần mất cảnh giác, bạn sẽ không biết được răng nanh kia cắn vào chỗ nào của bạn. Hoặc là chết! Hoặc là… sống không bằng chết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK