• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Linh dùng chìa khoá sơ cua để mở cửa, trong phòng tối om một mảng, chứng tỏ anh hai vẫn còn ở shop chưa về. Để túi xách lên mặt bàn trà ở phòng khách sau đó thả người ngồi trên ghế sofa thoải mái duỗi lưng một cái lúc này mới cảm thấy có chút mệt mỏi, rã rời. Ánh mắt nhìn đến túi xách mới chợt nhớ ra hình như ban nãy còn chưa trả tiền. Có lẽ nói chuyện cùng anh ta thoải mái quá thành ra có cảm giác giống như là bạn bè nên quên mất không trả tiền xe. Ngẫm nghĩ lại người kia cũng thật có chút buồn cười, chẳng nhắc nhở cô gì cả. Linh ngả người ra sau, phần gáy gác lên thanh ghế sofa, ánh mắt mông lung nhìn trần nhà phía trên có chút thất thần giống như rơi vào suy nghĩ.

– Ring! Ring! – Chuông điện thoại reo vang làm Linh sực hồi tỉnh, lấy điện thoại từ trong túi ra lại nhìn tên hiển thị trên màn hình cô mới nhấn nút nghe máy.

– Anh hai!

– Nhóc con, em đang ở đâu thế? – Bên kia vang lên giọng nói thân thiết của anh hai cô, Thế Anh.

– Em đang ở nhà anh. – Linh vừa nghiêng người trở lại tư thế cũ vừa đáp.

– Ở nhà ? Sao em bảo tối nay đi sinh nhật?

– Vâng! Em vừa mới về. Anh có chuyện gì sao? Muộn rồi vẫn chưa thấy anh trở lại nhà. – Cô uể oải đáp lời.

– Anh có đơn hàng đặt gấp chưa kịp làm. Sao thế? Mệt à? – Trong giọng anh không giấu nổi sự quan tâm cùng yêu thương, cưng chiều.

Nếu người nọ ở đây chắc chắn đã ôn nhu xoa đầu cô.

– Vâng, có chút hơi mệt.

“Rột rột.” Cùng lúc đó cái bụng cũng không kém cạnh mà kêu lên mấy tiếng kháng nghị.

“Còn hơi đói nữa.” Vừa xoa bụng cô vừa thầm nghĩ. Từ chiều tới giờ còn chưa kịp ăn gì nhiều đã bị lôi vào hết chuyện nọ tới chuyện kia, trong bụng sớm đã không còn gì để tiêu hóa.

– Em, thật là… Đợi anh chút, lát…

“Tút! Tút!” Đột nhiên bên kia truyền tới tiếng tút dài.

Linh nhìn màn hình tối đen, hết pin rồi? Cũng thật là… Tại sao lại đúng lúc như vậy chứ? Kéo lê cái thân thể mệt mỏi đi tìm sạc để sạc điện thoại, tính đợi đến lúc sạc được một chút rồi gọi lại cho anh hai. Bất quá có lẽ vì hơi mệt nên chẳng mấy chốc Linh ngủ quên mất.

Giấc ngủ này không kéo dài bao lâu, trong mơ hồ cô cảm nhận được bàn tay ấm áp của ai đó đang áp bên má mình. Linh dụi dụi vào lòng bàn tay người nọ, cảm nhận vết chai thoáng cọ da mặt có chút thoải mái. Bộ dạng giống như một con mèo đang cầu được vuốt lông.

Cọ cọ mấy phút Linh mới chậm rãi tỉnh lại. Lúc này một bàn tay che khuất mắt co cùng thanh âm ấm áp quen thuộc:

– Đừng vội mở mắt, đèn sáng!

– Vâng! – Linh đáp khẽ.

Đợi khoảng hai phút thì bàn tay kia rời đi, mắt Linh lúc này cũng đã thích ứng được với ánh sáng trong phòng.

Ánh mắt đảo qua rất nhanh đã nhìn thấy thân ảnh quen thuộc.

– Anh hai! – Cô nở nụ cười vui vẻ nhìn người đàn ông đang ngồi xổm bên sofa.

Người nọ có khuôn mặt hơi tròn, đường nét rất nhu hòa. Đôi mắt đen cùng nụ cười mỉm ôn hòa khiến người đối diện vô thức cảm thấy thân cận. Lúc này người nọ đang nhìn cô, khẽ cười nói:

– Con mèo lười này, sao không lên giường mà ngủ lại ngủ ở ghế sofa? Nhỡ cảm lạnh thì sao?

– Em đợi anh về. – Linh vòng tay qua cổ, ôm chặt anh, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn sâu xuống cổ anh.

– Hôm nay sao tự dưng lại nhõng nhẽo vậy? – Anh mỉm cười ấm áp, đưa tay xoa tóc Linh

Tóc Linh rất mềm, cảm giác khi sờ vào xúc cảm rất thoải mái. Tóc lướt qua kẽ tay tựa như dòng nước lướt qua vậy, mềm mại lại dịu dàng.

– Đâu có! – Linh hít mũi nói.

Mùi sữa tắm trên người anh hai rất dịu dàng. Người cũng giống như tính cách vậy, thập phần ôn nhu, ấm áp.

– Thôi đi nhóc, có chuyện gì đúng không, em không nói dối anh được được đâu. – Anh hiểu cô quá mà, mỗi khi Linh buồn thì cô sẽ có những cử chỉ ỷ lại như trẻ con để được anh an ủi.

Thế Anh không ghét chuyện này, anh còn cảm thấy rất hưởng thụ cảm giác em gái ỷ vào mình.

– Em… – Linh ngập ngừng nhìn anh – Em vừa mới bị bắt nạt, anh hai có bảo vệ em không? – Linh nửa đùa nửa thật nói.

– Ai bắt nạt em? Để anh cho hắn trận. – Thế Anh cau mày hỏi, vẻ mặt ôn hòa hơi trầm xuống.

Tay vẫn xoa nhẹ đỉnh đầu cô, động tác rất nhẹ nhàng. Vừa an ủi vừa giống như âm thầm khích lệ Linh không phải lo lắng.

– Nhưng hắn rất đáng sợ.

– Là ai?

– Người này nguy hiểm lắm. Anh không sợ sao?

– Không cần lo chuyện đó, chỉ cần ai động đến em anh cũng nhất định sẽ không để yên.

Thế Anh không hỏi người nọ đáng sợ như thế nào, nguy hiểm như thế nào bởi vì cho dù là ai anh cũng sẽ đều không để mặc hắn bắt nạt cô.

– Không cần đâu anh, em cho hắn trận rồi, em chỉ đùa anh thôi mà, em mà còn để ai bắt nạt sao? Anh quên là em là ai à! Em gái anh đó. – Linh tươi cười nhìn anh, giả vờ tung nắm đấm tỏ vẻ sức mạnh của bản thân. Trong lòng vì thế mà thấy ấm áp.

Linh không dám nói. Suy nghĩ từ góc độ nào cũng không dám nói. Đã lớn rồi, có một số chuyện phải tự trách nhiệm với chính mình.

– Có thật không? – Anh nghi ngờ hỏi.

Mi tâm hơi nhăn lại, ánh mắt ngờ vực nhìn cô.

– Thật mà! Em có bao giờ nói dối anh không? Anh hai, em đói. – Cô nhanh chóng chuyển chủ đề.

“Rột rột.” Cái bụng cũng kịp thời phối hợp kêu lên mấy tiếng.

– Em không cần nhắc nhở, anh nấu cơm rồi. – Anh nhéo mũi cô trêu chọc.

Tuy rằng thực lo lắng nhưng anh không hỏi nhiều bởi Linh cũng đã lớn, có một số việc nếu cứ khăng khăng tra hỏi thì sẽ không hay. Bất quá không hỏi không có nghĩ là sẽ không quan tâm, chỉ là đổi một cách khác để tra thông tin thôi.

– A! Anh hai là nhất! – Linh vui vẻ hô vang, tặng cho anh nụ hôn nhẹ vào má rồi mau chân chạy vào bếp khám phá.

Anh hai cô nấu ăn rất ngon, chính là chuẩn mực tuýp đàn ông của gia đình mà cô gái nào cũng ao ước lấy được.

Thế Anh thấy bộ dạng hào hứng của cô mà bất đắc dĩ mỉm cười. Sau đó cũng theo sau chân cô đi vào bếp

– Nhớ rửa tay đấy. – Vừa múc thức ăn ra đĩa anh vừa nói.

– Em biết mà! – Linh đáp.

Ánh mắt tỏa sáng nhìn thức ăn trong nồi, nuốt một ngụm nước bọt.

“Thơm quá đi!”

Phải đợi đến khi Thế Anh nhắc lần hai Linh mới lưu luyến chạy đi rửa tay. Tiếng nước ào ào vang lên. Đến lúc Thế Anh dọn bàn xong cũng là lúc Linh trở ra. Anh đưa cho cô một cái khăn khô để lau tay. Lau xong Linh không nhịn được mà sà xuống bàn, mau mau cầm đũa gắp thức ăn.

– Xuất sắc! – Cô giơ ngón cái.

– Ngon thì ăn đi! – Thế Anh đẩy đĩa thức ăn về phía cô.

– Anh không ăn sao? – Linh cắn miếng thịt gà, nhìn anh hỏi.

– Anh ăn rồi, em ăn đi! – Thế Anh lấy khăn lau qua miệng cho Linh, đáp rồi lấy đũa gắp thức ăn cho cô – Món này anh vừa học xong, thế nào, có hợp khẩu vị em không?

– Rất tuyệt, anh ạ! Giá như em có thể mãi mãi được ăn những thức ăn anh nấu như thế này? – Linh nhìn Thế Anh nói.

– Nếu em muốn, anh có thể nấu cho em suốt đời.

– Anh nói đùa à? Anh không định lấy vợ sao? Lúc đấy chỉ sợ anh chăm lo cho chị dâu mà bỏ rơi em mất. – Linh nói mấy lời trêu nghẹo Thế Anh.

Anh hai năm nay cũng hai mấy rồi, sẽ chẳng mấy chốc là có gia đình. Lúc đó mái nhà nhỏ của họ sẽ ấm áp và rộn ràng hơn rất nhiều.

– Không! Anh sẽ không kết hôn, anh sẽ chăm sóc em suốt đời. Chỉ sợ lúc đấy em lấy chồng thì lại không quan tâm tới anh thôi. – Giọng anh có gì đó rất chua chát. Trong mắt thoáng chút cô đơn.

Anh nhất định sẽ chăm sóc cô cho đến khi cô tìm được người có thể ở bên cả đời. Còn anh? Anh cũng không ngại sống một mình.

– Nếu vậy em cũng sẽ không lấy chồng, sẽ ở mãi vậy với anh! – Linh cười đáp, nụ cười có phần dí dỏm.

Thế Anh mỉm cười, trong lòng cũng không coi là thật. Cuộc đời mà, chẳng thể nói trước được điều gì cả.

Linh ngừng động tác, ánh mắt nhìn Thế Anh. Mỗi khi anh hai cười, Linh cảm thấy có chút gì đó đượm buồn, mệt mỏi, đôi khi còn là cái gì đó rất chua chát, cô không biết tại sao lại như thế.

Cô tự nhận thấy rằng mình và anh ấy không có một chút điểm nào giống nhau cả, mọi người cũng bảo thế. Đặc biệt là đôi mắt, càng không một chút giống nhau một chút nào cả. Có lẽ anh giống ba, cô giống mẹ, cô luôn cho là như thế.

– Em nói rồi đấy. – Anh mỉm cười nhìn cô.

– Em cũng nhớ lời anh rồi đó!

Hai anh em cùng cười.

Rất lâu sau đó, Linh mới hiểu rõ được tất cả những gì mà anh hai nói ngày hôm nay là thật.

– Em ngủ ở đây luôn chứ?

Ăn xong Thế Anh cũng không để cho cô rửa bát mà tự mình rửa. Linh trống tay ngồi nhìn bóng dáng anh bận rộn. Người ta vẫn nói no bụng trùng con mắt, bây giờ cô cảm thấy rất buồn ngủ.

– Không được, mai em phải tới trường. – Cô lắc đầu trả lời.

– Mai anh đưa em tới cũng được.

– Nhưng mà…

– Muộn rồi! Nghe lời anh, ngủ ở đây. – Giọng Thế Anh không cho phép Linh cự tuyệt – Ngày mai anh đưa em đi.

– Vâng! Vậy được. Nhưng mà ngay mai anh nhất đinh phải gọi em dậy sớm đi học đấy. Ngày mai em có tiết không thể bỏ.

– Anh biết rồi!

***

Buổi sáng ngày hôm sau. Những tia nắng ban mai ấm áp rọi vào ô cửa sổ, rèm cửa được kéo vào nên căn phòng tối hơn chút bình thường.

Trong mông lung Linh cảm thấy giống như có ai đó nhìn mình chằm chằm. Nhập nhèm mở mắt, mơ hồ thấy được bóng người ngược sáng ngồi kế bên giường mình. Ý thức nhất thời thanh tỉnh.

– A! – Linh ngồi bật dậy, miệng kêu lên một tiếng.

– Là anh hai. Làm em giật mình à?

Thanh âm ôn hòa, quen thuộc vang lên ngay bên cạnh.

– Là anh hai sao? – Linh dụi mắt nhìn lại, đúng thật là anh hai cô – Anh thật là… sao không gọi em dậy? Mấy giờ rồi anh?

– Không có gì! Thấy em ngủ ngon quá, anh không nỡ gọi dậy. – Anh hai ngồi xuống cạnh giường, nhìn cô khẽ mỉm cười – Vẫn còn sớm, chưa tới sáu giờ.

– Ồ! – Linh vừa nói vừa sốc chăn sỏ dép ngồi dậy – Lần sau gọi em nha! Sáu giờ cũng phải dậy rồi.

– Anh xin lỗi! – Thế Anh khẽ nói, giọng nói như hơi buồn – Anh nấu bữa sáng rồi đấy, mau dậy đi.

– Vâng, em biết! – Linh đáp nhẹ – Anh cứ xuống trước đi, lát em xuống sau.

– Ừ! Nhớ xuống nhanh đấy. – Anh nhắc nhở cô rồi mới đi ra ngoài.

Thấy anh đi rồi Linh mới nhẹ nhàng hoạt động tay chân, nằm cả đêm tay chân có chút hơi mỏi, bất quá tâm thần rất sảng khoái. Đang định vệ sinh cá nhân thì đột nhiên nhớ tới cái điện thoại, cô bèn nhìn quanh thì thấy nó đang được đặt trên mặt bàn cạnh giường. Chắc là vừa được anh hai đem vào.

Linh khởi động máy. Màn hình hiện quả táo bị gặm một tiếng, đợi màn hình chính vừa bật lại thì âm thanh tiếng thông báo tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ liên tục vang lên, máy rung hơn ba phút mới yên tĩnh trở lại. Nhìn phần thông báo, Linh suýt chút nữa choáng váng vì trên máy hiển thị mười lắm cuộc gọi nhỡ, ba mươi hai tin nhắn và phần lớn là của con nhóc Khánh Ly. Không biết nó có chuyện gì mà gọi cho cô nhiều tới mức như vậy? Cô bèn gọi lại.

– Ngọc Linh? – Ngay lập tức nghe thấy tiếng lo lắng của Khánh Ly.

– Ừm! Tao đây! Có chuyện gì mà mày gọi lắm vậy? – Linh vừa nói vừa thuận tay kéo rèm cửa.

Ngay lâph tức ánh nắng bên ngoài qua cửa sổ tràn vào phòng.

– Mày không sao chứ? Tại sao tối qua tao gọi cho mày mà mày không nghe máy? Mày có biết tao lo lắm không?

– Máy tao hết pin nên bị sập nguồn! – Linh vội đưa cái máy ra xa để giải cứu lỗ tai khỏi ma âm của Ly – Hôm qua xin lỗi mày, lúc về có hơi vội nên không giải thích rõ!

– Hôm qua có chuyện gì vậy? Tại sao mày vội vã thế? Có phải là… – Nhắc đến chuyện ngày hôm qua, giọng Ly thoáng ngập ngừng.

– Không có gì đâu! Chẳng qua tao cảm thấy hơi mệt nên muốn về trước thôi. Mày xin lỗi anh Phong hộ tao.

– Mày tự đi mà xin lỗi đi. Anh Phong lo cho mày lắm đấy.

– Nhưng mà… – Linh có phần bất đắc dĩ muốn nói.

– Tút! Tút! – Không để cô kịp phản ứng thì con bạn ranh ma đã nhanh chóng tắt máy.

Chạy cũng thật nhanh. Đến thỏ cũng không bằng!

“Pri! Pri!” Có tin nhắn gửi đến.

Linh bèn mở ra xem.

“Cô chủ nghiệm thông báo hôm nay nhà trường họp đột xuất nên học sinh được nghỉ.” Là tin nhắn của cán sự lớp.

Linh nhìn chằm chằm màn hình trong năm giây, xác định đó là thật thì dùng tốc độ nhanh nhất vệ sinh cá nhân sau đó chạy một mạch xuống tầng dưới.

– Anh hai!

Thế Anh vừa mới bưng bát phở bò đến lên mặt bàn ăn, ngẩng đầu lên thấy Linh đang chạy từ trên cầu thang xuống tim nhất thời như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh vội vàng đặt lại bát phở xuống rồi chạy nhanh ra chỗ cầu thang như muốn đỡ cô. Với tốc độ đó, lỡ trượt chân mà ngã thì có thể gãy xương cũng không chừng.

– Làm gì mà vội vàng vậy? Anh đã nói với em bao lần rồi? Từ từ thôi, kẻo ngã! – Vừa nói vừa đưa tay vội vàng đỡ lấy cô, vẻ mặt vô cùng lo lắng

– Anh hai! – Xuống đến nơi, Linh thở ra mấy hơi rồi mới hỏi anh – Hôm nay em được nghỉ, anh cho em ra shop với nhé!

– Có chuyện đấy thôi mà em vội vàng như vậy sao? – Anh cau mày nhìn cô, thái độ không vui hiện rõ ra mặt chứng tỏ là anh đang rất không hài lòng với chuyện ban nãy.

– Em xin lỗi! – Linh cúi đầu nói, thanh âm hơi ỉu xìu.

Thế Anh khẽ thở dài nhìn cô, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp này của cô thì anh chẳng thể nói thêm được gì, chỉ có thể cam chịu bỏ qua.

– Lại đây, ngồi xuống ghế, hôm nay anh nấu phở bò cho em đây.

– Anh hai cho em ra shop với anh chứ? – Cô ngập ngừng nhìn anh.

Thế Anh khẽ gật đầu, giúp cô đảo đều bát phở trên bàn.

– Không cho em đi thì em ở nhà làm loạn hả? – Giọng điệu trêu chọc nói.

Tuy sắc mặt vẫn không tốt nhưng cũng không dọa người khi nãy.

– Hì! Hì! – Linh mỉm cười ngọt ngào – Anh hai thực sự là số một.

– Cái miệng nhỏ này của em mới sáng sớm đã ngậm mật ong, còn ngọt hơn cả mía đường! Thôi nhanh ăn đi để anh còn dẫn ra shop!

– Vâng! Tuân lệnh sếp! – Linh chào theo kiểu quân đội khiến Thế Anh phải phì cười. Thật sự hết cách nói với cô nhóc này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK