• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy chuyện tặng hoa chẳng có gì đặc biệt nhưng Linh đôi khi vẫn vì chuyện này mà suy nghĩ. Đặc biệt là khi không chỉ đem hoa đến tận phòng kí túc xá mà ngay cả khi cô đang ở trên lớp cũng không có kiêng dè mà tặng hoa ở cả lớp học.

– Xin hỏi, đây có phải lớp TK khóa 39 không ạ? – Bên ngoài cửa lớp vang lên tiếng hỏi.

– Đúng vậy. – Cô gái đi từ ngoài vào lớp thấy có tiếng người hỏi ở sau lưng bèn quay lại hỏi.

Người này mặc đồng phục trong tiệm, trên tay còn ôm một bó hồng rất to. Một đóa toàn hoa hồng đỏ, không chỉ tươi mà còn được gói gém rất kĩ, rất tinh xảo. Xem qua giá trị không nhỏ.

– Bạn có thể chỉ cho mình người tên là Hoàng Ngọc Linh không? – Nhân viên tiệm hoa mỉm cười nói.

Vẻ ngoài rất thanh tú khiến người ta hảo cảm ngay từ lần đầu.

– Linh á? Đợi tôi lát! – Cô gái quay vào trong phòng học nói – Linh ơi! Có người gọi cậu này.

– À! Đợi lát, tớ ra ngay đây. – Linh đang ngồi làm bài, nghe vậy bèn đặt bút xuống rồi đi ra.

Trong lòng mơ hồ cảm thấy không ổn.

Linh đi ra phía ngoài cửa thì thấy một anh chàng mặc đồng phục của tiệm hoa, trên tay anh ta còn cầm một bó hồng tươi, rất to. Bộ đồng phục lần này đã khác nhưng bó hoa trên tay thì vĩnh viễn không đôi. Hoa hồng đỏ, chín mươi chín bông. Mười lần như mười. Linh dừng bước, thầm nghĩ lần này quay lưng rơi đi liệu có kịp không?

Không để Linh cân nhắc, nhân viên tiệm hoa kia đã nhìn thấy cô bèn tiến lên mấy bước tươi cười chuyên nghiệp nói:

– Bạn là Ngọc Linh phải không ạ? Có người gửi hoa cho bạn. Bạn vui lòng kí vào phiếu giao hàng giúp mình.

– Có thể cho mình biết người gửi là ai không? – Tuy rằng biết khả nặng này thực nhỏ nhưng Linh vẫn muốn hỏi.

– Theo quy định của cửa hàng, nếu khách hàng không muốn tiết lộ thông tin thì bên mình không thể nói thêm gì cả. – Người nọ lịch sự giải thích.

Linh kí vào tờ phiếu giao hàng, sau đó thì cầm bó hoa hồng vào lớp. Cô thật không hiểu nổi, ai lại rảnh rỗi suốt ngày bày đặt ra cái trò tặng hoa ẩn danh nữa. Hơn nữa còn là hoa hồng đỏ, dụng ý gì đây?

Mọi người thấy Linh cầm bó hoa hồng vào lớp thì đều tò mò nhìn đến. Chuyện nữ sinh được tặng hoa thì không có gì là lạ, đối với trường hợp của Ngọc Linh thì còn bình thường hơn thế nữa.

Đơn giản là vì Linh rất xinh đẹp, còn từng được mọi người gọi là hoa khôi của ngành. Tính cách cô khá ôn hòa, đối xử với ai cũng như nhau, không có so đo thiệt hơn nên được lòng nhiều người. Chuyện tặng hoa cho cô vì thế mà rất bình thường, không có gì đáng ngạc nhiên. Ngay cả khi có tin đồn Linh có bạn trai nhưng ngày 8/3 hay ngày valentine gì đó cô vẫn nhận được rất nhiều quà. Chỉ có điều, đây là lần đầu tiên có người gửi hoa cho Linh mà không phải là trực tiếp tới. Mà bó hồng này rất đẹp, đỏ tươi, gói bọc tinh xảo. Giá trị này khỏi nghĩ cũng biết là rất đặt.

– Linh này! Hoa thật đẹp! Là ai tặng cậu vậy? – Linh vừa với ngồi xuống ghế thì một đám nữ sinh đã bu lại hỏi chuyện.

Linh nhìn họ cười gượng đáp lời”

– Cũng không biết nữa!

Mọi người đều tỏ vẻ không tin.

– Cậu không biết? Cậu đang đùa bọn tớ à?

– Đúng vậy! Chuyện này mình cậu là rõ nhất, tại sao cậu lại không biết được? Aiz, đừng có dấu nha!

– Mình thật sự là không biết! Nếu mình biết thì đã không để chuyện này xảy ra.

Vẻ mặt Linh lúc này thực sự vô cùng lúng túng. Cô còn đang rất muốn biết là ai tặng hoa cho mình đây.

– Thôi đi! Cậu còn cứ giấu. Là anh nào tặng hoa cho cậu? Người yêu cậu sao?

– À! Có phải là anh chàng đứng đợi cậu ở cổng trường hôm trước hay không? Anh ta không những đẹp trai mà còn rất lịch thiệp nữa.

– Ế? – Một người khác vẻ mặt mông lung nói – Chẳng phải người hôm nọ gặp ở dưới kí túc xá? Anh ta mặc vest đen, rất đẹp trai, khí chất lạnh lùng nữa.

– A! Cái người này thì tớ biết, hôm đó tớ cũng có thấy. Ban đầu còn tưởng anh hai câu nhưng mà bạn cùng phòng bảo không phải, không giống anh hai Linh…

Một đám người ầm ĩ nguyên cái góc lớp. Người nọ nói với người kia là không phải, tưởng chừng còn như cãi nhau. Linh nghe mà có chút đau đầu. Xem ra hai người mà bọn họ nói chắc là Duy Long cùng Nguyễn Hữu Minh. Quan sát thật kĩ, còn hơn cả camera mà trong kí túc lắp.

– Thôi đi nào mấy cậu, chính chủ người ta còn chưa có nói gì kia kìa. Đến phiên tụi mình xen miệng vào sao. Biết đâu… biết đâu không phải là người yêu cậu ấy thì sao? – Bỗng một giọng nói ngọt ngào chen miệng vào.

Linh ngẩng đầu liếc mắt người mới tới, khóe môi hơi nhếch lên chẳng buồn đáp lời người nọ.

Thấy cô im lặng không nói như vậy, Thu Linh càng cho rằng cô đang chột dạ. Thật sự là bất công. Cô và Ngọc Linh, hai người tên gần như là giống nhau, vậy mà cô ta lúc nào cũng nổi hơn cô. Thu Linh cô tự cho rằng bàn về sắc đẹp mình không kém cô ta, bàn về gia cảnh, cô cũng không hề kém một chút. Vậy mà tại sao mọi người lại cứ chú ý đến cô ta mà lại không để ý tới cô chút nào vậy?

– Woa! Hoa hồng thật đẹp! Bó hoa này thì chắc chắn phải tầm cỡ đại gia mới có thể mua được. Ngọc Linh này, cậu tốt số thật đấy. – Thu Linh làm ra vẻ ngưỡng mộ, cầm bó hoa nói.

Trong ánh mắt xoẹt qua một tia xem thường cùng khinh bỉ. Bàn tay cầm bó hoa bất giác xiết chặt hơn.

– Cảm ơn đã khen. – Linh cũng tùy tiện đáp lại một câu nhưng trong lòng lại cảm thấy kinh bỉ.

Nghe ý cô cũng đoán được người này không có ý tốt.

Mọi người xung quanh nghe vậy đều vểnh tai lên nghe ngóng, trong lúc âm thầm đều ngầm hóng hớt chuyện vui. Hai người này mà gặp nhau thể nào cũng có trò hay để xem.

– Mà dạo này ở ngoài cổng trường tớ thường thấy một ông bác hay đỗ xe đợi ở đó. Hôm qua tớ còn thấy ông ta ôm một bó hoa hồng to như thế này này này. – Cô bạn đi bên cạnh Thu Linh chỉ vào bó hoa hồng mà nói, vừa nói còn vừa khoa tay miêu tả – Là hoa hồng đỏ, rất đẹp, còn tươi như mới hái.

Theo miêu tả của cô ta, bó hồng này với bó hồng kia kích cỡ tương đương. Không chỉ màu sắc mà dáng vẻ cũng gần như là một.

Lời nói của cô ta khiến mọi người nhỏ lời bàn tán. Một vài người có quan hệ tốt với Linh đều dùng ánh mắt lo lắng nhìn cô. Tuy rằng họ không tin nhưng một số chuyện dù không có thật vẫn bị người ta nói thành thật. Đó là sức mạnh của lời đồn!

Chuyện này khiến mọi người nhớ tới một sự việc rất nổi hiện nay. Có một vài nữ nữ sinh cặp kè với đại gia để lấy tiền. Vụ này đã làm nổi lên làn sóng bình luận của giới nhà báo và mọi người toàn xã hội cũng khiến mạng xã hội chao đảo.

Nhiều người ngờ vực nhìn Linh.

Trong khi đó, trung tâm của câu chuyện, Linh, vẫn hoàn toàn bảo trì sự im lặng của bản thân. Sự hờ hững, vẻ mặt bình tĩnh của cô đều khiến sinh viên trong lớp không đoán ra được chuyện này có bao nhiêu phần trăm là sự thật?

Thấy Linh vẫn mãi im lặng, Thu Linh đâm ra bực mình, có chút hơi mất kiên nhẫn nói tiếp:

– Không biết ở trường mình có cái trường hợp như báo đang đưa tin hiện nay không nhỉ? Thật là lo lắng quá. – Còn cố ý thở dài thêm một chút.

– Có hay không thì không tới phiên cậu quản! Thu Linh ạ! – Đột nhiên có một giọng nói vang lên.

Tất cả mọi người đều nhìn ra ngoài cửa, hóa ra là Khánh Ly lớp thiết kế nội thất. Người này là bạn thân của Linh, toàn trường đều biết chuyện này.

– Khánh Ly, tôi biết bạn là tiểu thư Bùi gia giàu có nhưng đây là chuyện lớp tôi, không đến lượt cậu xen vào. – Thu Linh không tỏ ra yếu thế mà nói.

Con nhỏ này cô đã ghét từ lâu rồi. Nhà cô ta giàu có nên lúc nào cũng không để người ta vào mắt.

– Vậy sao? Tất nhiên chuyện ở lớp cậu, tôi không có quyền xen vào. Bất quá, cậu ấy là bạn tôi, tôi không quan tâm cậu ấy thì quan tâm ai bây giờ? Quan tâm cậu? Hừ, cũng không tự xem lại chính mình đi.

– À! Thật xin lỗi, tớ quên mất, cậu cũng là bạn thân của cô ấy cơ mà. Nhưng mà cậu là bạn thì cũng phải biết nhắc nhở cô ấy, đừng để cô ấy đi theo con đường tội lỗi.

Thu Linh cười nhạt nói.

– Cậu bảo ai đi theo con đường tội lỗi. Cậu hãy tự nhìn lại chính bản thân mình đi. Tốt đẹp hơn ai mà nói. Thật là, sao lại có chuyện buồn cười như thế chứ. Cùng tên mà tính cách thật sự là trái ngược, nhân phẩm cũng rất là… chậc chậc. – Ly khinh thường nói.

Câu cuối nồng đậm sự khinh thường. Người tinh ý ở đây đều nghe ra cũng thầm tự đoán được dụng ý của câu nói đó là gì.

– Cậu… – Thu Linh tức giận trừng mắt nhìn Ly nói.

– Thôi mà Thu Linh! Cậu đừng tức giận với loại người như thế làm gì, cái đó không xứng để cậu phải tức giận đâu. – Cô bạn đi bên cạnh Thu Linh vội vã nói – Cậu có lòng tốt nhưng người ta nào đâu có cần. Người ta có đại gia chống lưng thì cần gì tới mình nữa.

– Vị bạn học này. Bạn vui lòng chú ý lời ăn tiếng nói của mình một chút đi. Người ta nói đúng, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, chó nào thì chủ nấy mà. Mình không có tốt đẹp hơn ai nên người đi bên cạnh mình cũng thật chẳng kém phần long trọng. – Ly không thua kém mà nói.

Bàn về nói kháy người, Ly đương nhiên không chịu thua kém ai. Đặc biệt là kiểu nói lời gai góc dấu mũi kim như trường hợp này, lời nói ra càng không kiêng nể gì hết.

Hai người ki câm nín mấy phút đồng hồ. Sau đó thẹn quá hóa giận mà nói:

– Cậu dám nói ai là chó? Chính cậu mới là chó.

– Hừ! Tôi đâu có nói cậu mà cậu tự nhận như thế chứ? Sao nào? Chột dạ à?

– Cậu… Đồ con gái ghê gớm, tôi liều mạng với cậu. – Thu Linh đâu còn đủ bình tĩnh nữa, cô nhanh chóng nổi giận mà xông vào.

– Bộp! – Đột nhiên, một thanh âm thanh thúy vang lên.

Tất cả mọi người đều nhìn bàn tay thon dài của Ngọc Linh rồi lại nhìn vết ửng hồng trên má trái của Thu Linh. Kẻ ngu cũng biết được vừa có chuyện gì xảy ra. Khẽ hít một ngụm khí lạnh, ai cũng không ngờ là cô lại ra tay như vậy. Nhanh gọn và dứt khoát.

Mọi người còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì Linh đã nói tiếp:

– Thu Linh! Trước giờ tôi không thèm để ý đến mấy cái trò khiêu khích cũng như mấy cái mánh khóe cạnh tranh của bạn. Tôi cũng không phải là chột dạ hay vì có quỷ trong lòng mà là tôi khinh thường, không thèm chấp mấy cái nhỏ nhặt đó. Nếu bạn không muốn bị người ta khinh thường thì tốt nhất ngưng ngay mấy cái trò đó đi. Không là tôi sẽ không nương tay mà làm bạn bị muối mặt đâu.

Linh trầm giọng nói. Vẻ mặt bình thướng vốn dĩ ôn hòa bây giờ trở nên sắc bén khiến mọi người không nhịn được mà “ồ” lên một tiếng trầm trồ. Xem ra Thu Linh đụng phải đinh cứng rồi. Cứ tưởng là hồng mềm lại không ngờ trong hồng có giấu dao sắc.

Thu Linh ôm mặt nửa ngày vẫn không nói được một câu. Ánh mắt to, trợn trừng lên vì kinh ngạc. Ai có thể ngờ là có một ngày mà người ôn hòa như Ngọc Linh lại ra tay đáng sợ như vậy.

– Sao nào? Cậu không phục? Nếu không phục thì đưa ra chứng cớ đi. Đưa ra? Nếu cậu không có thì đừng có đứng đây mà khua môi múa mép, nghe nói chối lắm. Tôi có lòng tốt nhắc bạn một câu, đừng có mà đi khiêu khích người khác rồi sẽ có ngày bị trừng phạt đấy. Bạn có thể ghen ghét với tôi nhưng với bạn tôi thì… đừng bao giờ. Bởi khi đó, tôi sẽ cho bạn phải hối hận khi sống trên đời này đấy.

Thu Linh vẫn không thốt lên nổi một câu. Cho dù câu trước hay câu sau cũng không thể nói nổi một câu phản bác. Bị ánh mắt mọi người nhìn đến chỉ đánh cắn răng, không cam lòng mà xoay người đi ra khỏi lớp. Người bạn kia của cô ta cũng đi theo, trước khi rời đi còn quay lại trừng mắt nhìn họ, khẩu hình miệng mắng mấy từ khó nghe.

– Linh, cậu thật tuyệt! – Ly vui vẻ ôm lấy Linh nói.

Ô ô, bạn cô đột nhiên soái khí như thế này khiến tim cô đập rộn rã không ngừng.

Linh mỉm cười bẹo má bạn thân. Ánh mắt nhìn qua cửa ra vào, không còn thấy bóng dáng hai người kia. Họ có thể nói cô nhưng không thể động vào bạn thân cô. Cũng không xem mình là ai!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK