• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

– Xin hỏi! Trong phòng có ai không ạ?

Linh đang ngồi đan khăn thì đột nhiên nghe thấy thanh âm có người hỏi. Hình như là đứng trước cửa phòng cô thì phải.

Cô bèn ngẩng đầu lên nhìn. Hóa ra là một anh chàng chừng ngoài hai mươi tuổi, trên người mặc bộ quần áo đồng phục màu đen trắng. Trên tay anh ta thì cầm một bó hoa hồng đỏ tươi. Hoa hồng rất đẹp, còn nhiễm một chút nước như sương sớm đọng lại. Vỏ bọc ngoài cũng rất tỷ mỉ.

– Ly! Mày mau ra nhận hoa kia! – Cô khẽ thở dài, cúi xuống tiếp tục đan khan, vẻ mặt không quan tâm mà nói.

Có gì lạ đâu! Hoa đó chắc chắn là của cậu nhóc kia gửi cho Khánh Ly. Dạo này cứ hai đến ba hôm lại gửi hoa. Cũng may không khiếp sợ như lúc mấy tháng đầu. Cứ ngày một bó, ngày một bó. Ly không sợ cô cũng đã sợ trước rồi.

– Lại nữa à? – Ly từ bên trong nhà tắm nói vọng ra.

Khỏi cần nhìn cũng biết vẻ mặt cô như thế nào mỗi lúc như vậy.

Quả nhiên, một lúc sau Ly đi ra, nhận hoa với một vẻ mặt uể oải. Lại hoa, lúc nào cũng hoa. Thật chẳng hiểu tên nhóc kia nghĩ gì mà tặng hoa. Khụ khụ! Nếu tặng bó gà rán hay kẹo mút có phải hơn không, hoa cũng chẳng ăn được!

Ly nhận bó hoa từ tay người giao hàng.

– Bạn vui lòng kí vào đây cho mình ạ. – Người kia đưa cho cô một cái bút cùng một tờ phiếu nhân hàng.

Ly để hoa trên giá để giày ở gần cửa. Đưa tay nhận tờ hóa đơn bằng vẻ mặt không mấy vui vẻ, đảo mắt nhìn qua tờ hóa đơn. Bỗng, cô kinh ngạc nói lớn:

– Linh! Hoa này là để gửi cho mày mà!

– Cái gì? Mày nói gì vậy? – Linh vội vàng đứng dậy, đi tới chỗ Ly cầm tờ phiếu nhận hàng lên xem

Hoa này quả thật là gửi cho cô. Nhưng mà, là ai cơ chứ? Tại sao lại gửi hoa cho cô? Không phải trùng tên chứ?

Nhìn đến địa chỉ gửi ghi rõ là phòng cô. Không phải nhầm. Thật kì lạ!

– Xin lỗi! Anh biết ai gửi hoa cho tôi không?

– Thật không phải. Chúng tôi chỉ có nhiệm vụ giao hoa còn các thông tin khác thì không được phép tiết lộ. – Anh ta vẻ mặt khó xử đáp.

Không phải là không được nói nhưng vị khách kia không muốn tiết lộ nên cửa hàng bọn họ chỉ đành nói như vậy. Trong lòng thật chột dạ!

Cả hai cô gái nghe vậy đều rơi vào trầm tư.

– Xin lỗi! Hai bạn có thể kí giúp mình được không. Mình còn phải đi giao chỗ khác nữa. – Anh giao hoa cười gượng nói.

Anh còn rất nhiều hoa đang chờ giao đi. Cứ đứng ở đây thì anh sớm bị đuổi việc mất thôi.

– À! Thật sự là xin lỗi anh. Của anh đây. – Ly vội kí vào tờ hóa đơn rồi đưa lại cho anh ta. Sau đó đóng cửa phòng lại, bước tới chỗ Linh – Linh! Mày khai thật đi, là ai gửi hoa cho mày? Anh nào? Nói mau.

– Tao không biết! – Sau một hồi suy nghĩ, Linh nhẹ đáp một câu.

Trong đầu đem tất cả nhưng người có thể ra suy tính một lượt nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại chẳng thấy ai lén lút tặng hoa như vậy cả. Nếu nói là có người ai mộ cô, nghe ra… không khả thi lắm nhỉ?

– Mày không biết? Đùa à? Trong chuyện này, nếu mày không biết thì ai biết? – Ly đương nhiên là không tin.

– Tao không biết thật! – Linh khẳng định nói – Hôm nay không phải là ngày sinh nhật, càng không phải là ngày gì đặc biệt. Càng không phải có người ngưỡng mộ. Tao chẳng nghĩ được ai cả.

– Hay là anh hai mày? – Ly đoán.

Bất quá đến chính cô cũng không tin tưởng cái khả năng này lắm. Nếu muốn tặng hoa thì anh ấy sẽ đến trực tiếp hoặc gọi điện trước cho Linh biết chứ không phải cái kiểu úp mở như này.

– Không biết nữa, nhưng nếu là anh hai tao thì anh ấy đâu phải dấu tên. Còn nữa nếu anh ấy muốn tặng hoa cho tao thì có thể trực tiếp tặng mà, đâu cần phải nhờ người giao hoa. – Giống suy nghĩ của Ly, Linh cũng cho là như vậy.

– Thế còn anh Long thì sao? – Ly ngần ngừ một lát rồi mới nói.

Duy Long? Nói sao cũng chẳng giống phong cách của người này. Nhưng mà ngoài hắn ra thì còn nữa?

Linh im lặng, cô cũng không chắc.

– À mà! Mày đợi lát, để tao hỏi này đã. – Ly như chợt nhớ ra điều gì đó, bèn vội vã đi tìm điện thoại ấn gọi một số.

– Mày gọi cho ai? – Linh tò mò hỏi.

Ly đưa tay lên miệng, làm dấu im lặng. Đầu dây bên kia truyền đến tiếng “tút tút” nhịp nhàng.

– Alo? Ly à? Em gọi anh có chuyện gì không? – Sau mấy tiếng tút thì đầu dây bên kia truyền tới giọng nói trầm ấm của Khánh Phong.

– Èo! Nếu không có chuyện gì thì không được phép gọi cho anh sao? – Ly bĩu môi đáp.

– Haha! Anh còn không biết tính em sao? – Khánh Phong cười nói.

Bình thường tên nhóc này chỉ khi có việc gì đó thì mới chủ động gọi cho anh. Hôm nay chắc chắn là có vấn đề gì đó mới gọi cho anh như vậy.

Ly cười hì hì đáp:

– Em có chuyện muốn hỏi anh.

– Chuyện gì vậy? – Giọng Thế Anh trầm ấm, nghe ra còn có âm cười.

– Anh tặng hoa cho Linh à? – Ly liếc nhìn Linh lên tiếng hỏi.

Linh hơi nhíu mày. Lúc nghe tiếng Phong ở đầu dây bên kia Linh đã mơ hồ đoán ra được dụng ý của Ly, trong lòng có chút không thoải mái. Chưa xác định mà đã hỏi người ta như vậy thành ra có hơi kì quái nhưng lời đã nói Ly đã nói xong rồi, muốn ngăn cản cũng không thể được.

– Tặng hoa? Linh sao? Khi nào? – Nghe Ly nói vậy Phong hơi nhíu mày, vẻ mặt có chút không vui.

– Không phải anh à?

– Không! – Phong đáp ngắn gọn, anh nới lỏng cà vạt, trầm mặc trong giây lát mới nói – Ai tặng hoa cho Linh à?

– Vâng! – Ly khẽ đáp, ánh mắt lén nhìn Linh đang nhìn bó hoa đến xuất thần hạ giọng nói nhỏ – Bây giờ em đang có chút việc, khi khác em gọi cho anh sau nhé.

Cô hiểu Phong đang nghĩ gì cũng cảm thấy có chút hối hận. Hành động của cô bồng bột, nếu người tặng hoa là anh hai thì có lẽ mọi chuyện đã khác nhưng nếu không phải thì rất khó xử. Hơn nữa còn khiến cho anh Phong không vui. Cái đầu này, đúng thật là miệng nhanh hơn não. Ly âm thầm mắng chính mình.

– Ừ! – Anh đáp nhẹ rồi ngắt máy.

– Không phải anh tao. Mày thật sự không biết là ai tặng sao?

Linh lắc đầu. Ngón tay chạm nhẹ vào giọt nước trên cánh hoa hồng. Hoa hồng rất xinh đẹp, có vẻ như vừa mới hái. Người nào lại tặng cô bó hoa này? Hơn nữa với dụng ý là gì? Xưa nay hoa hồng thường là biểu hiện của tình yêu, chẳng lẽ là người thích cô thật sao?

– Hay là mày thử gọi cho anh Long xem, xem có phải là anh ấy không?

– Nhưng…- Linh có hơi lưỡng lự nhưng tò mò trong lòng ngày càng lớn, rốt cuộc không nhịn được mà lấy điện thoại ra gọi.

Đầu dây bên kia truyền tới tiếng tút dài. Tâm trạng của Linh hơi căng thẳng. Lúc nhất thời có rất nhiều suy nghĩ hiện ra trong đầu cô. Nếu anh Long là người tặng thì sẽ như thế nào? Cô phải dùng tâm tình như thế nào để đối với anh?

Trong vô thức Linh chợt nhận ra rằng so với tất cả khả năng khác, cô càng không mong muốn người tặng hoa là Long nhất. Không hiểu vì sao cô đột nhiên nghĩ rằng muốn trả lại hoa cho người nọ, dù rằng với quan hệ giữa họ thì điều cô nhận hoa là rất bình thường nhưng trong thâm tâm Linh thật sự không muốn một chút nào cả.

– Alo? Ai đấy ạ? Hiện tại anh Long không có ở đây. – Sau mấy tiếng tút rốt cuộc cũng có người bắt máy.

Bất quá thanh âm hình như là giọng của một cô gái trẻ.

Linh sửng sốt vài giây, trong đầu liên tục nghĩ rằng: “Tại sao lại là một cô gái?”

– Tôi là bạn anh Long! Anh Long có ở đấy không ạ?

Bây giờ đến lượt cô gái bên kia kinh ngạc, mất vài giây mới nghe người nọ trả lời:

– Tôi là đồng nghiệp của anh Long. Cô là bạn anh ấy sao? Hiện tại anh ấy đang bận việc. Cô đợi lát, được không?

– Anh ấy vẫn đang làm việc à?

– Không! Mà là… – Giọng cô gái có chút gì đó không được tự nhiên.

– Cũng không có việc gì quan trọng. Xin lỗi vì đã làm phiền. – Linh nói xong, không đợi cô gái kia kịp phản ứng thì đã ngắt cuộc gọi.

– Chuyện gì vậy Linh? – Ly thấy bộ dạng không đúng của Linh bèn lo lắng hỏi. Không phải là nghe thấy chuyện không vui gì chứ?

– Cũng không có gì! – Linh cười gượng đáp lời.

Trong đầu vẫn như cũ cảm thấy thực rối loạn. Tâm tình có chút không thoải mái nhưng cũng không phải là đau lòng, chỉ là đột nhiên cảm thấy dường như bọn họ sắp đến lúc kết thúc.

Ly nghe cô nói vậy thì vẻ mặt ghi rõ mấy chữ “không tin”. Chỉ cần nhìn khuôn mặt không mấy thoải mái của Linh lại cộng với đoạn hội thoại cô mơ hồ nghe thấy khi nãy cũng đã thầm đoán được ít nhiều. Khẽ thở dài một tiếng. Mọi chuyện càng lúc càng rắc rối. Tuy rằng cô muốn hai người họ chia tay nhưng không phải trong tình huống không được vui vẻ như vừa rồi.

– Mày đừng có suy nghĩ quá! Mọi chuyện chưa hẳn là như mày suy nghĩ đâu.

– Tao cũng đâu có nghĩ ngợi gì đâu? – Linh nhún vai, cố tỏ vẻ không quan tâm nói – Chỉ cảm thấy hình như giữa tao và anh ấy, mối quan hệ này sợ rằng sẽ không duy trì dược nữa!

– Mày cảm thấy vậy?

Linh gật đầu đáp. Ánh mắt nhìn bó hoa trên mặt bàn, so với chuyện đó cô càng muốn biết ai là người tặng hoa cho cô. Trong lòng rất muốn biết về người này. Thực ra trong lòng cô mơ hồ về một người nhưng không dám khẳng định càng không hỏi anh ấy.

– Nè! – Ly thấy Linh nhìn hoa đến xuất thần thì bèn gọi cô mấy tiếng – Nếu vậy thì tao thực mong chờ ngày đó.

– Mày có vẻ rất vui khi bạn cùng làm cẩu FA với mày. – Linh bẹo má Ly nói – Giọng mày nghe rất hả hê!

– Đâu có. – Ly vội ôm vai Linh làm hòa – FA có gì không tốt? Mày chưa nghe câu độc thân hoàng kim bao giờ sao? Thật ra ta đang rất vui vì khả năng mà làm chị dâu tao rất cao.

Linh liếc mắt nhìn nó, ra tay càng thêm mạnh hơn khiến Ly kêu la không ngừng. Chuyện chị dâu cũng không dám nhắc đến nữa. Hai người đùa nháo một hồi. Hoa tươi trên bàn được ánh nắng chiếu rọi, tuy rằng không hợp với khung cảnh trong phòng lúc này nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp. Màu sắc đỏ tươi như tô đậm thêm sức sống cho căn phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK