Giọng điệu Từ Vân Liệt bình thản lại rất có uy nghiêm. Những lời nói lạnh lùng làm cho Từ Nhị hoảng hốt, theo bản năng nhìn một mảnh đất nâu trước mặt này, tâm tình phức tạp.
Y biết Sở Từ chăm sóc y và Sở Đường không dễ dàng, cũng biết cô ở nhà khẳng định sẽ chịu không ít khổ. Nhưng ân tình chưa chắc một hai phải dùng danh phận vợ chồng để trả lại? Y không muốn cả đời bị giam cầm ở bên một người thân y không thích. Cho dù người này không hề bắt bẻ y.
Từ Nhị cúi đầu, qua một hồi lâu vẫn viết: "Anh cả, em biết Sở Từ rất tốt. Nhưng hai người bọn em căn bản không thể nói chuyện đến cùng. Em hâm mộ Sở Đường. Nếu em là em trai của Sở Từ thì hiện tại em nhất định không có bất luận câu gì oán hận. Thậm chí sẽ tự hào bởi vì có một người chị độc lập như vậy. Nhưng kêu em đi làm chồng Sở Từ... em căn bản không thể nghĩ việc phải sống chung một phòng với cô ấy như thế nào..."
Từ Vân Liệt cứng người nói: "Hai người không..."
"Không có!" Từ Nhị vội vàng viết tiếp: "Cô ấy chỉ là vì giúp em rời khỏi nhà họ Từ..."
Nếu không có lý do danh chính ngôn thuận, mẹ kế căn bản không có khả năng buông tha y. Nhưng cuối cùng dùng lý do cũng chính là một thân phận ở con rể này mà thôi.
"Nếu là như thế, em càng phải đối xử tốt với cô ấy. Theo ý anh, Sở Từ chịu thiệt thòi hơi những cô gái khác trong thôn. Cô ấy bởi vì em thành phụ nữ đã kết hôn. Mặc kệ hai người có phải danh xứng với thật hay không đều đã thành - kết cục đã định." Từ Vân Liệt lại khuyên nhủ.
Dưới cái nhìn của hắn, Sở Từ xác thực rất không tệ. Mặc dù người hơi mập nhưng cũng không mất đáng yêu, gương mặt cũng thanh tú xinh đẹp. Huống hồ một túi da cũng không quá quan trọng, tâm tính tốt cũng đủ rồi.
"Anh cả, cho nên em mới muốn anh giúp em!" Từ Nhị nóng nảy trực tiếp mở miệng, nói xong lại ý thức được anh cả không nghe thấy, vội vàng viết: "Anh cả, tương lai em nhất định sẽ báo đáp cô ấy. Ngay cả bảo em trả hết cả đời em cho cô ấy cũng được. Thậm chí em cũng không phải vì tương lai còn có thể lập gia đình với những người khác, chỉ là muốn tự do!"
Từ nhỏ y đã hơi nhạy cảm, mới sinh ra không lâu mẹ ruột đã bỏ chồng bỏ con chạy. Từ nhỏ y biết mình chỉ có một mẹ, đó chính là Trương Hồng Hoa. Nhưng mà Trương Hồng Hoa lại đối xử với y khác. Thậm chí còn kém hơn mấy đứa trẻ khác trong thôn.
Anh cả hiểu chuyện sớm nên cũng không để ý những việc này. Hắn cũng hoàn toàn không xem như là người tinh tế, căn bản không biết trong lòng y suy nghĩ cái gì. Bởi vậy y bị uất ức chỉ có thể tự mình nuốt.
Từ nhỏ đến lớn, các bạn học đều cười nhạo y là đứa con hoang. Ba chỉ quan tâm anh cả và em ba, cũng không cho y bất luận ánh mắt gì dư thừa. Còn mẹ kế kia cũng là mặt ngoài một bộ, sau lưng một bộ. Bởi vậy y chán ghét nhất chính là nhìn thấy ánh mắt đồng tình của người khác hay là khinh thường.
Mà sau khi trở thành chồng của Sở Từ, loại ánh mắt này lại ngày càng nhiều. Y cho rằng đến trường học sẽ không có, ai biết cưới tuần trước lúc ba bạn học đến. Mấy cô ở thôn Thiên Trì chịu uất ức. Cho nên sau khi trở về chuyện của y đã tuyên truyền khắp nơi, ầm ĩ đến trong trường học ai cũng biết. Bây giờ cho dù là giáo viên nhìn thấy y cũng sẽ nhịn không được thở dài vài tiếng.
Tất cả những chuyện này đều là cái giá của sự sống còn của y. Nhưng cũng thừa nhận bản thân hơi không nhận nổi. Hốc mắt Từ Nhị đều đỏ, tay cầm giấy bút hơi run rẩy.
"Em biết bản thân có bao nhiêu vô liêm sỉ không?" Từ Vân Liệt lẳng lặng nhìn y, vẻ mặt cũng hơi tức giận, thấy y gật đầu lại thở dài một tiếng: "Kỳ thật Sở Từ cũng không phải người ngang ngược vô lý..."
Nếu em trai ngay từ đầu đã cho thấy thái độ của mình, chọn một trong tôn nghiêm và thỏa hiệp để tiếp tục, tin tưởng Sở Từ cũng sẽ không ép y ở lại. Nhưng cố tình người em trai này không kiên định, giữa hai bên do dự không ngừng. Ngay cả khi nhìn thấy Sở Từ, y cũng không có cách che dấu mâu thuẫn trong lòng, mà điểm này mới làm cho Sở Từ khinh thường.