Chỉ là suy nghĩ của Sở Từ lại khác cậu. Nàng và Sở Đường dùng bản lĩnh để kiếm tiền, cũng không thể không công dạy cho người khác, để cho người khác không làm mà hưởng. Nàng đúng là muốn thay đổi cái nhìn của mọi người, nhưng không muốn cho bọn họ một loại cảm giác mình yếu đuối đáng khinh. Dù sao tương lai sẽ có biện pháp khác, chẳng lẽ hàng xóm vừa mở miệng nàng cũng phải trực tiếp tặng không?
Cho nên chi bằng trực tiếp niêm yết giá rõ ràng. Nàng không ăn mảnh, nhưng muốn chia một chén canh. Vậy cũng phải trả một cái giá cao.
Sở Đường cũng không phải thích thua thiệt, có chỗ lợi tự nhiên là tốt nhất. Bởi vậy cũng chỉ do dự trong chớp mắt. Ngày hôm sau đúng hẹn nói ý của Sở Từ để cho Xuyên Tử truyền ra ngoài.
Tuy nói nàng đồng ý truyền tay nghề này ra, nhưng cũng chỉ là một phần. Trước tiên kêu Sở Đường viết ra cách làm, chỉ có 100 loại động vật đơn giản mà thôi, rẻ nhất mấy hào là có thể dạy. Một số loại cao cấp phức tạp thậm chí người khác muốn học cũng đắt hơn nhiều. Nếu muốn học hết, giá thấp nhất một bộ là gần 200 đồng.
200 đồng cũng không phải con số nhỏ, một tháng tiền lương ở thời đại này chỉ khoảng 34 đồng, rất ít có người bỏ ra nhiều tiền như vậy mua kỹ thuật làm đồ chơi cho trẻ con.
Cho nên tin tức này vừa tung ra không ít người đều cảm thấy Sở Từ đây là nghèo đến phát điên rồi, tình nguyện tự mình học trộm cũng không muốn bỏ tiền.
Sở Từ lại không cảm thấy mình đã chào giá cao. Nàng có thể khẳng định các thôn dân nhìn hàng mẫu tự học, nhiều lắm có thể làm ra một số con đơn giản. Mặc dù là bán đi cũng chỉ có thể coi như đồ chơi trẻ con. Nhưng nếu học những thứ phức tạp thì sẽ khác, bán cho thị trấn hoặc là huyện khẳng định có không ít người thích mua những thứ này về trang trí trong nhà.
200 đồng này dùng không được bao lâu có thể kiếm về. Hơn nữa, mặc dù nàng tràn đầy oán hận với sách Phúc Duyên, cũng không thể không thừa nhận kỹ thuật sách Phúc Duyên cung cấp tuyệt đối là duy nhất. Mặc dù có những gia đình nhiều thế hệ đan thì trình độ cũng tuyệt đối không hơn nó dạy. Nếu không phải các thôn dân phần lớn đều nghèo, nàng căn bản sẽ không đưa giá 200 đồng thấp như vậy.
Sở Từ sau khi thả giá cả này ra ngoài cuộc sống yên tĩnh hơn nhiều. Khi thỉnh thoảng ra cửa có thể nhìn thấy không ít phụ nữ tụ họp một chỗ nghiên cứu đồ chơi này. Nhưng mặc dù nhìn thấy nàng cũng không dám tiến lên hỏi một ít nguyên lý đan này, sợ nàng mở miệng đòi tiền.
Bất quá làm cho Sở Từ khiếp sợ là sau mấy ngày truyền giá ra ngoài mẹ Xuyên Tử lại tự mình đến cửa.
"Thím đến đây có chuyện gì không?" Sở Từ vừa thấy mẹ Xuyên Tử hơi ngạc nhiên.
Nhà mẹ đẻ của mẹ Xuyên Tử thuộc một trong ba họ lớn ở thôn Thiên Trì này, cũng họ Trương, xem như cùng thế hệ với chồng thím Trương Lục trước kia, tên thật là Trương Quế Vân.
Trương Quế Vân 34 tuổi, mặt mày không tệ, có thể nhìn ra được Xuyên Tử gần như di truyền đặc điểm từ bà.
"Trước đó không phải cháu nói chỉ cần 200 đồng có thể dạy kỹ thuật đan sao? Mấy ngày nay thím suy nghĩ cẩn thận cảm thấy cũng coi như đáng giá. Nếu không cũng không đến đưa tiền cho cháu, cháu sẽ không đổi ý chứ?" Trương Quế Vân cười nói.
Người khác cảm thấy Sở Từ lừa tiền, nhưng bà không nghĩ như vậy. Con trai của bà cả ngày học tập với Sở Đường. Bà đương nhiên cũng bỏ nhiều tâm tư quan tâm chuyện của hai chị em này. Từ chỗ con trai bà phát hiện Sở Từ đã thay đổi không ít, thậm chí có thể nói là thay hình đổi dạng. Con trai của bà rất khôn khéo, nhưng khen Sở Từ còn nhiều hơn Sở Đường, làm cho bà không thể không tin tưởng.
200 đồng mặc dù rất nhiều, nhưng chỉ cần kiên định chịu làm thì số tiền này sớm muộn gì cũng có thể kiếm về. Chồng bà trước kia là người bán hàng rong đã đi khắp hang cùng ngõ hẻm, tương đối hiểu biết về huyện lân cận, có thể khẳng định bên đó không có nhà nào đan lớn. Nếu bà học tay nghề từ Sở Từ thì ở bên đó chính là duy nhất. Về phần những người đó trong thôn... còn thật sự không sợ so sánh hàng hóa.