Trong thôn nhỏ này là chuyện lớn không có nhưng chuyện nhỏ không ngừng. Thôi Hương Như nói không ngừng. Sở Từ có kiên nhẫn cũng chỉ có thể nghe một hồi, không bao lâu đã hơi buồn ngủ.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Sở Từ còn chưa kịp phản ứng thì Thôi Hương Như đã đứng lên trước, sắc mặt đỏ bừng. Đột nhiên đi vào trong phòng, phản ứng thật sự rất kỳ quái.
"Chị Hương Như làm sao vậy?" Sở Từ hơi sửng sốt nhìn dì hỏi.
Dì liếc nhìn bên ngoài một cái, vẻ mặt cười tủm tỉm, nhìn qua hơi bí mật, vội vàng đứng dậy chuẩn bị đi mở cửa, kéo nàng nói: "Dì đoán là Võ Thuận đến đây, thằng nhóc này để ý chị Hương Như của cháu. Mỗi ngày đều đến, bất chấp mưa gió. Hai ngày trước nói muốn đến đêm giao thừa đốt pháo hoa cho chị Hương Như của cháu xem. Dì còn tưởng rằng cậu ta chỉ nói thôi, không ngờ thật sự lại đến đây, đã hơn nửa đêm rồi, cũng không dễ dàng đâu!"
Võ Thuận? Sở Từ nhướng mày. Tại sao nàng chưa bao nghe nói qua?
"Chị Hương Như của cháu chưa thật sự thích người này. Cho nên cũng không để làm dì nói cho cháu biết, tránh cho cháu phải phân tâm. Nhưng Võ Thuận này có thể coi như biết gốc gác. Nhà ở ngay huyện, ba cậu ta là chủ nhiệm trạm y tế trong huyện. Mẹ cậu ta cũng là bác sĩ, bên ngoài có mở riêng phòng khám. Võ Thuận đến chỗ chúng ta bàn việc buôn bán thay mặt ba mẹ cậu ta. Chị Hương Như của cháu đón tiếp cậu ta, qua lại nhiều cũng dần quen." Dì cẩn thận giải thích.
Sở Từ vừa nghe lời này trong lòng cũng hiểu được bàn việc buôn bán này có liên quan đến xưởng của nàng.
Hiện tại trong xưởng chủ yếu sản xuất bốn loại thuốc: thuốc mỡ trị tổn thương do lạnh, thuốc mỡ giảm đau, thuốc tẩy giun và kem dưỡng trắng da mặt mà các cô gái thích dùng.
Kem dưỡng trắng da mặt này bán không nhiều, ba loại đầu là nguồn thu nhập chính của nàng. Nhưng nàng cũng mới đi khoảng một tháng, cũng chưa xem kỹ thu nhập nên chưa biết trong khoảng thời gian này cụ thể thu nhập bao nhiêu tiền.
Nhưng đối với người Võ Thuận đột nhiên xuất hiện này Sở Từ cũng hơi tò mò.
Dì vừa mở cửa ra, Sở Từ đã nhìn thấy một gương mặt có phần thanh tú, trắng nõn mịn màng. Thậm chí còn đeo mắt kính, trong tay ôm một đống đồ to, hẳn là pháo hoa. Người này gầy gò, lúc nhìn thấy Sở Từ thì cũng sửng sốt. Sau đó vội vàng nói: "Em chính là Sở Từ phải không? Xin chào, xin chào... Anh là Võ Thuận, đến... đến tìm Hương Như..."
Sở Từ nhếch khóe miệng, thằng nhóc này trông thành thật. Nhưng dường như có khí chất giống với Hoàng Kiến Dân - chồng cũ của chị Hương Như, đều là dáng vẻ không có nhiều quyết đoán. Hơn nữa gã cũng khoảng 25-26 tuổi. Nhưng có vẻ còn không có điềm đạm và trưởng thành như Từ Vân Liệt, cảm giác yếu ớt rất dễ bị khi dễ.
Ánh mắt của Sở Từ làm cho Võ Thuận hơi lo sợ bất an. Gã cũng biết hoàn cảnh của Thôi Hương Như, biết cô đã có một đời chồng. Nhưng người nọ đã tái hôn nên không tạo thành trở ngại. Về phần nhà mẹ của Thôi Hương Như cũng không ở thôn Thiên Trì. Hơn nữa ba mẹ đã mất, chỉ còn ba người anh trai, cũng không quan tâm nhiều về chuyện của cô. Người duy nhất có thể lấy lòng chính là Sở Từ trước mặt.
Gã đặc biệt hỏi thăm, mặc dù Sở Từ này không phải em gái ruột của Thôi Hương Như. Nhưng quan hệ lại vô cùng tốt, trước đây Hương Như đối xử tốt với Sở Từ. Nhưng sau này cũng nhờ Sở Từ mà Thôi Hương Như mới có thể cắt đứt sạch sẽ với nhà chồng cũ.
Cho nên mặc kệ như thế nào, gã cũng phải tạo quan hệ tốt với Sở Từ.
Chỉ là trước đây nghe nói Sở Từ vô cùng độc lập và khôn khéo. Cho nên trong lòng gã vẫn không yên, cũng không dám đến quán ăn của nàng nhìn. Mà hôm nay, gã vẫn nghĩ đến chuyện đốt pháo hoa nên đã quên Sở Từ sẽ về nhà!
Vậy thì nguy rồi, gã đã không chuẩn bị quà trước...