Tần Trường Bình nhìn kẻ gây rối này chỉ cảm thấy đau đầu. Nhưng trong khoảng thời gian này Sở Từ vẫn luôn nhắc nhở y. Cho nên y cũng có chuẩn bị tâm lý. Y cũng biết những kẻ gây rối này đều là nhận tiền nên không thể tránh khỏi. Hiện tại chỉ có thể ngăn chặn mọi chuyện và giảm ảnh hưởng đến nhỏ nhất.
Y tiếp quản nhà máy dược phẩm của Sở Từ cũng đã được một thời gian, làm mọi việc cũng thành thạo, xảy ra chuyện này cũng không phải nhất quyết có mặt Sở Từ mới được. Nhưng y vẫn hy vọng bà chủ là Sở Từ ra mặt. Dù sao trong thôn vốn dĩ có nhiều người cảm thấy Sở Từ còn nhỏ dễ bắt nạt. Cho dù lần này không xảy ra chuyện thì tương lai cũng sẽ gặp phiền phức. Chi bằng thừa dịp cơ hội lần này lập uy, tương lai công nhân trong nhà máy cũng có thể an tâm làm việc.
Bên cạnh Tần Trường Bình còn đi theo mấy bảo vệ vạm vỡ, đứng thành hàng ngang hai bên chính giữa, cũng có chút tác dụng uy hiếp, tránh cho có người không nhịn được ra tay.
“Giám đốc Tần, lời này của anh chúng tôi không thích nghe, thói xấu gì? Chẳng lẽ trên người chúng tôi có thói quen xấu gì? Mọi người đều sống chung một thôn, bình thường ăn những thứ giống nhau, làm cùng một công việc. Tại sao bọn họ có thể vào mà chúng tôi không thể? Còn những người ngoài thôi này có chỗ nào nào tốt hơn chúng tôi?” Kẻ gây rối nói tiếp.
Lúc này Sở Từ xuất hiện ở trước mặt mọi người. Nàng lạnh lùng quét mắt qua đám đông, cuối cùng ánh mắt dừng trên những kẻ gây rối.
Có khoảng trăm người đến gây rối, có người dẫn theo cả nhà đến nên trông rất hùng hổ.
Rốt cuộc đều sống chung một thôn. Mặc dù không quen biết, nhưng phần lớn đã gặp qua một hai lần. Tên cầm đầu là kẻ cường hào nổi tiếng trong thôn, tên là Trương Dũng, dung mạo không tệ, ngũ quan đoan chính, rất đẹp trai. Nhưng lại là kẻ lưu manh, làn da hơi đen. Bình thường chỉ thích dẫn mấy người bạn xấu đi khắp nơi ăn uống chùa, làm chuyện xấu xa quấy rối con gái nhà lành. Nhưng người này làm rất nhiều chuyện sai lầm nhỏ, chuyện lớn thì không có. Cho nên vẫn còn có thể tiếp tục sống ở trong thôn.
Trong những người khác, có thôn nam cũng có thôn bắc. Sở Từ cẩn thận nhìn qua còn phát hiện Trương Hồng Hoa và mợ út bên nhà họ Sở.
Ba bà mợ trong nhà họ Sở, mợ cả thì ngồi tù, hai bà mợ khác đều có công việc, cũng bởi vậy nhà họ Sở mới xem như gia đình khá giả. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, người có công việc đều chạy đến kiếm chuyện, xem ra là thật sự rãnh rỗi.
“Sở Từ, mày đã đến rồi hả? Hôm nay mày nhất định phải cho chúng tao một lời giải thích!” Trương Dũng cầm đầu khí thế nói.
“Đúng đó, nếu lần này xây nhà máy ở thôn chúng tôi, nên mời người trong thôn chúng tôi làm việc. Tại sao còn thuê người bên ngoài? Chúng tôi tuyệt đối không thích dùng đất và nước trong thôn chúng tôi nuôi người khác!” Lại có người nói.
Sở Từ nhếch môi, không giận mà ngược lại cười: “Mảnh đất mấy người đang đứng đều là tôi bỏ tiền ra mua, lại luôn miệng hỏi tôi tại sao?” Sở Từ cười một tiếng: “Trương Dũng, mấy ngày trước anh nhận được một số tiền đã tiêu gần hết rồi phải không? Nghe nói anh cho ba mẹ vợ chiếc xe, còn mua tivi nữa, hình như kiếm được rất nhiều tiền nhỉ?”
Trương Dũng vừa nghe đột nhiên có cảm giác dựng cả tóc gáy. Có người cho gã 1000 đồng kêu gã đến gây rối. Mấy ngày nay vừa có tiền trong tay thì gã mua xe đạp và chiếc tivi. Nhưng hai thứ này đều là đồ vật lớn, đặc biệt là tivi. Hiện tại cũng chỉ có nhà thôn trưởng mới có một chiếc mà thôi. Gã mạo muội mang về sẽ làm cho người hoài nghi. Cho nên đồ đạc để ở nhà ba mẹ vợ, chuyện này chỉ có gã và gia đình ba mẹ vợ biết. Tại sao Sở Từ biết rõ ràng như vậy?
“Mày nói bậy gì đó? Tao mua mấy thứ đó khi nào.” Trương Dũng vội vàng nói.
Danh Sách Chương: