Editor: demcodon
Nghe thấy lời bôi nhọ như thế, Thôi Hương Như ước gì có thể nhảy xuống sông chết đi. Nhưng nghĩ bản thân trong sạch dựa vào đâu phải chịu loại bôi nhọ này? Lúc này cho dù thật sự đi chết cũng không có ai đồng tình với cô.
Chỉ là trong lòng khó tránh khỏi hơi lạnh lẽo. Mặc dù cô đã ly hôn, nhưng chuyện ly hôn không phải lỗi của cô. Người đàn ông sau khi ly hôn thì vẫn có thể tìm được một người phụ nữ tốt. Tại sao người phụ nữ ly hôn thì thành người không đứng đắn?
"Tôi nói, tôi không có quan hệ gì với con trai bà! Nếu bà không tin, bà tìm Võ Thuận đến đây, chúng ta ba mặt một lời!" Thôi Hương Như nghiến răng nói.
Hàn thị vừa nghe lời này lại không nhịn được châm chọc, chỉ tay về phía Thôi Hương Như nói tiếp: "Mọi người nghe đi, cô ta còn kêu tôi tìm con trai đến đây ba mặt một lời! Còn không phải muốn cho con trai tôi đến đây làm chủ cho cô ta sao?"
"Thôi Hương Như, con trai tôi là một thanh niên tốt. Mặc dù lớn hơn cô 2-3 tuổi, nhưng căn bản không dính vào những người phụ nữ dơ bẩn. Tôi thấy cô ít nhất cũng ra dáng người phụ nữ, đã ly hôn một lần cũng đừng gây tai họa cho người trong sạch như con trai tôi. Nếu cô muốn tìm chỗ dựa, sau này tôi giới thiệu cho cô mấy người là được. Đàn ông ly hôn hoặc mất vợ cũng nhiều, cô nhất quyết phải đeo bám theo Võ Thuận nhà chúng tôi làm gì?" Hàn thị lại nói tiếp.
Thôi Hương Như có khổ nói không nên lời, vừa thấy ánh mắt của mọi người xung quanh đổ dồn về phía mình, gương mặt đỏ như lửa đốt, môi cắn chặt.
"Tôi và Võ Thuận nhà mấy người không có quan hệ gì. Nếu mấy người còn ầm ĩ... thì đừng trách tôi gọi người đuổi mấy người đi!" Thôi Hương Như ấp úng nói.
Từ khi Sở Từ mở xưởng, cô đã làm việc trong đó, cũng học được rất nhiều điều. Điều quan trọng nhất cô cảm thấy mình là một người phụ nữ cũng có thể sống tốt. Nhưng bây giờ cô cảm thấy mọi người xem thường, tâm tình cũng khác.
Cô đã ly hôn, cho dù đúng. Nhưng trong mắt người khác cô thậm chí còn không bằng quả phụ...
"Tôi có thể bảo đảm Hương Như không phải loại người như vậy!" Lúc này, bên cạnh truyền đến giọng nói của một người đàn ông. Chỉ nhìn thấy Hoàng Kiến Dân vội vàng chạy tới, cầm nông cụ trong tay chỉ vào Hàn thị nói: "Nếu mấy người không cút đi, tôi sẽ đánh mấy người!"
Hoàng Kiến Dân vừa xuất hiện, Thôi Hương Như trực tiếp choáng váng. Ánh mắt của các thôn dân cũng đều thoáng qua thở dài.
Còn Tôn Bách Linh đứng ở trong đám người lộ ra gương mặt giống như gan heo. Trong lòng nói không rõ là cảm giác gì.
Còn dì Hoàng - mẹ của Hoàng Kiến Dân lại đắc ý nhìn thoáng qua con dâu Tôn Bách Linh này. Là bà chủ động kêu con trai đi giúp đỡ, ai bảo Tôn Bách Linh cả ngày ngược đãi cả nhà bọn họ. Bây giờ không thể làm cho con trai ly hôn với Tôn Bách Linh, nhưng cũng có thể làm cho Tôn Bách Linh không thoải mái đúng không? Bà cũng không tin con trai mình đã đi giúp vợ trước, Tôn Bách Linh còn có thể không phản ứng.
"Ồ, chúng tôi còn chưa nói cái gì mà đã có đàn ông đứng ra chống lưng cho cô rồi. Còn gọi thân thiết như vậy, người đàn ông này không phải cũng là tình nhân của cô chứ? Còn nói mình không phải hồ ly tinh?" Con dâu của Hàn thị quái gở nói.
"Cô nói bậy gì đó, tôi và Hương Như là... là..." Hoàng Kiến Dân nhất kϊƈɦ động, suýt nữa nói sai, chọc cho những người xung quanh thở dài lần nữa.
"Thím, thìm đừng nói bậy. Đây là chồng tôi, cũng không phải là cái gì thân mật." Lúc này Tôn Bách Linh bước ra ngoài, liếc nhìn Thôi Hương Như một cái. Trong lòng không có khả năng không ghen tị. Chỉ là cô ta muốn có cuộc sống tốt, trông tốt mẹ chồng và chồng của mình. Bởi vậy nói với Hàn thị: "Chồng của tôi là người thành thật, không quen nhìn mấy người bắt nạt người mới ra mặt mà thôi. Thím há ra miệng chó không thể mọc ngà voi* còn chưa tính, làm gì còn tự nhận thấp kém phun phân thế?"
(*Miệng chó không thể mọc được ngà voi: ví với kẻ xấu không thể nói ra lời tử tế.)
Danh Sách Chương: