Lúc này ba Võ căn bản không muốn ở lại tiếp tục. Nhưng trong lòng ông cũng hiểu được nếu mình đi rồi thì chuyện này càng không có đường sống từ chối. Bởi vậy ông chỉ đỏ mặt, cố gắng bày tỏ sự tức giận của mình.
Ông vừa bán nhà vừa vay tiền, thật vất vả trả hết nợ, nguôi ngoai cơn tức giận, còn bảo lãnh vợ ra khỏi đồn công an. Nhưng không ngờ rằng không được vợ cảm kích mà là miệt thị và ghét bỏ. Hơn nữa bây giờ cả nhà đã ở bên nhau, nhưng chỉ chớp mắt lại không có con trai út.
"Em Võ à, người muốn làm con trai của Lữ Lương Tây tôi đều có thể xếp hàng đến nước ngoài đi, em nên nghĩ cho thật kỹ. Nếu không phải ngày sinh tháng để của thằng Thuận tốt, tôi còn không thích tìm một đứa con trai có đầy đủ ba mẹ như vậy đâu." Ông Lữ lại nói.
Ông ta đã tiếp xúc với y học cả đời. Nhưng cố tình giống như bị trúng tà, ba đứa con trai toàn bệnh mà chết hết.
Lục bán tiên nói trong số phận của ông ta không có con nối dõi, muốn truyền sản nghiệp chỉ có thể tìm một đứa con trai có số phận tốt ở bên ngoài, chọn tới chọn lui chỉ có Võ Thuận phù hợp yêu cầu. Ngoại trừ ngày sinh tháng đẻ tốt, tổ tiên nhà họ Võ không có ai bị bệnh nặng. Cho nên cơ thể nhất định khỏe mạnh. Ngoài ra tính cách cũng thích hợp, làm người thành thật dễ khống chế, có bạn gái thanh mai trúc mã. Chỉ cần mọi chuyện ổn định, trong vòng ba năm nhất định có thể kết hôn sinh con.
Lục bán tiên cũng nói tình cảm của Võ Thuận bấp bênh. Nhưng sau khi vượt qua rào cản, chỉ cần có thể kết hôn thì tương lai con nối dõi sẽ sung túc.
Năm nay ông ta đã hơn 50 tuổi, sức khỏe vẫn còn tốt. Nếu chăm sóc tốt thì ông ta có thể sống thêm hai mươi năm nữa cũng không thành vấn đề. Đến lúc đó cũng có thể dạy dỗ cháu nội thành người, yên tâm giao sản nghiệp cho cháu nội. Cháu nội ông ta dạy dỗ nhất định sẽ không có chính kiến giống như Võ Thuận, không cần lo lắng sản nghiệp nhà ông ta bị nhà họ Võ tiếp quản.
"Anh Lữ, anh đừng nghe ông Võ nói lung tung. Ông ta đồng ý, em cũng đồng ý. Dù sao làm ba mẹ ai không muốn con trai sống tốt chứ? Hơn nữa, anh đã quan tâm chăm sóc thằng Thuận nhiều năm như vậy, còn tốt hơn người làm ba mẹ ruột như chúng em." Hàn thị lại nói tiếp.
Con trai họ gì đối với bà cũng không quan trọng. Dù sao cho đến bây giờ cũng không phải họ Hàn, bà cũng không chịu thiệt.
Hơn nữa chuyện này có nhiều chỗ tốt, thật không biết chồng nghĩ như thế nào. Anh Lữ người ta đã đồng ý, chỉ cần thằng Thuận trở thành con của ông ta là có thể mua một căn nhà mới cho cả nhà bọn họ ở. Ngoài ra lại cho 10.000 đồng tiền bồi thường, có 10.000 đồng này con trai cả của bà không cần lo lắng cuộc sống của mình. Tương lai con trai út còn có thể kế thừa sản nghiệp của anh Lữ. Quả thật là chuyện vô cùng hoàn mỹ!
Lúc này, đặc biệt nghĩ đến 10.000 đồng kia Hàn thị đã sắp ngồi không yên: 10.000 đồng đó, bà cũng có thể trở thành nhà triệu phú!
"Đồng ý là tốt rồi! Dù sao dưa hái xanh không ngọt, hai người nếu không nghĩ thông cũng sẽ ảnh hưởng đến số phận của thằng Thuận. Đến lúc đó chuyện tốt đẹp đều bị chậm trễ thành tai họa thì nguy." Ông Lữ lại nói tiếp.
Ông Lữ nói xong cầm lấy đôi đũa bắt đầu gắp đồ ăn, vừa vào miệng không khỏi mở miệng nói: "Trong điện thoại em không phải có nhắc với anh về một cô gái sao? Chính là bà chủ quán ăn này?"
"Đúng vậy, anh Lữ! Anh không biết phòng khám của em chính là bị Sở Từ hại không còn. Đó là vật kỷ niệm duy nhất ông ba để lại cho em..." Hàn thị lại nói tiếp, gương mặt già nua diễn cảnh khóc sướt mướt, trông thật đáng thương.
Y thuật của ông Lữ là học từ ba của Hàn thị. Cho nên lúc này nghe thấy phòng khám không còn, mặc dù trong lòng không có cảm giác cũng phải giả vờ có chút luyến tiếc và tiếc hận, trách cho người khác nghĩ rằng ông ta là người không nhớ tình bạn cũ, không biết cảm ơn.
"Gọi bà chủ của mấy người đến đây!" Ông Lữ mở miệng nói với người phục vụ đứng ngoài cửa.
Người phục vụ trước đó đã được Sở Từ dặn dò. Cho nên lúc này cũng không từ chối. Sau khi lịch sự gật đầu thì đi tìm Sở Từ.
Danh Sách Chương: